Mỗi người đối với quá khứ, đều có một khoảnh khắc nhớ mãi không quên.
Giang Trạch Châu nhớ Mạnh Ninh.
Trong khán phòng của trường học, cô là người chơi Cello chính, một mình toả sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dàn nhạc giao hưởng trực thuộc trường, đã đạt được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi toàn quốc. Người học nhạc, khí chất thoát tục, tao nhã đoan trang. Nữ sinh mặc lễ phục thiết kế cao cấp, dáng người mảnh mai, đi qua khán phòng, thu hút vô số ánh mắt kinh ngạc.
Tiết mục trước đó nhàm chán và buồn tẻ, học sinh ngồi dưới khán đài cũng không quan tâm. Người trên sân khấu thì biểu diễn, người dưới khán đài thì nói chuyện, không ai làm phiền đến ai. Cho đến khi trong đám đông, có một người cảm thán kêu lên, "Dàn nhạc giao hưởng tới rồi!"
Màn biểu diễn cuối cùng, luôn thuộc về dàn nhạc giao hưởng.
Người biểu diễn lần lượt bước lên sân khấu, người cầm nhạc cụ, người cầm nhạc phổ.
Hội diễn dịp Tết hoành tráng, chỗ ngồi trên khán đài được sắp xếp từ lớp mười hai đến lớp mười, theo thứ tự từ xa đến gần.
Năm cuối, ngồi trên hàng ghế đầu tiên.
Giang Trạch Châu là chủ tịch hội học sinh, ngồi ở vị trí đẹp nhất trên hàng đầu tiên. Anh vừa đi ra khỏi phòng nghỉ bỏ hoang, bụi bặm vương nơi chóp mũi, anh cúi đầu kéo cổ áo ngửi, thấy không có mùi gì kỳ lạ thì tâm tình mới trở nên tốt hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh buông tay, vô thức ngẩng đầu lên, chợt trông thấy cô gái đang ôm chiếc đàn Cello ngồi trong góc.
Những cô gái khác đều sáng rực như lửa, tươi cười với khán giả dưới sân khấu, còn cô là lạnh lùng tĩnh lặng. Một tia sáng rơi xuống người cô, toàn bộ khán phòng tối om, chỉ duy nhất nơi cô toả sáng.
Nhưng cô vẫn hờ hững cúi đầu, một tay ôm đàn Cello, một tay cầm cung đàn, sẵn sàng biểu diễn bất cứ lúc nào.
Bên tai, Chu Dương nghiêng người nói nhỏ: "Nghe nói cô ấy là tân hoa khôi của trường chúng ta, khuôn mặt thuần khiết tựa mối tình đầu. Thế nào, đẹp chứ?"
Cho đến tận bây giờ, Giang Trạch Châu vẫn nhớ câu trả lời của mình.
Một câu trả lời giống như ma xui quỷ khiến.
Anh nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Đúng là rất đẹp."
Đến bây giờ.
Chu Dương thậm chí còn không nhớ được tên Mạnh Ninh, còn Giang Trạch Châu thì nhớ rất rõ từng chi tiết của ngày hôm đó.
Chu Dương có chút không dám tin: "Cậu gặp cô ấy bao giờ? Sao tớ lại không biết?"
Trước khi lên Đại học, quỹ đạo cuộc sống của hai người gần như trùng lặp. Cùng trường, cùng lớp, nhà cũng cùng một tiểu khu. Bạn bè của Chu Dương ở khắp nơi trên thế giới, Giang Trạch Châu không biết tất cả bọn họ. Nhưng Chu Dương thì quen hết những người bạn xung quanh Giang Trạch Châu.
Giang Trạch Châu: "Trung học."
Chu Dương hít sâu một hơi: "Bao nhiêu năm rồi, cậu còn nhớ sao?"
Từ trung học đến nay, đã gần mười năm, ngày tháng tốt nghiệp cũng đã sắp qua từ lâu. Những ngày tháng phấn đấu theo đuổi ước mơ đó, Chu Dương nghĩ lại, thậm chí anh ta còn không nhớ nổi khuôn mặt của bạn cùng lớp.
Chu Dương cố gắng tìm kiếm trong đầu, "Bạn cùng lớp của chúng ta?"
Giang Trạch Châu: "Đàn em."
"Cậu quen biết đàn em từ bao giờ? Hồi trung học không phải cậu chỉ tập trung tham gia các cuộc thi sao? Lúc đó ngày nào cậu cũng ở trong lớp, gọi cậu đi chơi bóng, cậu cũng không đi."
"Ngược lại, tớ thường chạy đến toà nhà của lớp mười và lớp mười một. Không thể phủ nhận, đàn em trường chúng ta rất xinh đẹp, giọng nói cũng ngọt ngào, lúc gọi tớ là đàn anh thì càng ngọt hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!