Hai người nằm trên giường trò chuyện cả đêm.
Chủ đề xoay đi xoay lại, rồi lại về Giang Trạch Châu.
Thẩm Minh Chi hỏi cô: "Cậu tính như thế nào?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh ngẩng đầu, tư thế cao ngạo, thoải mái nói: "Giống như đã nói với cậu thôi, cho dù tớ đi xem mắt gặp phải Giang Trạch Châu, cũng sẽ không có bước phát triển tiếp theo với anh ấy."
Thẩm Minh Chi: "Không tồi, khí phách lắm."
Mạnh Ninh: "Dù sao, Giang Trạch Châu sẽ không xem mắt."
Thẩm Minh Chi: "……"
Căn phòng bỗng im lặng.
Rất lâu sau, khi mà Thẩm Minh Chi cho rằng sẽ không có đoạn sau, thì Mạnh Ninh xoay người lại. Một bông tuyết rơi xuống cửa sổ, phát ra âm thanh nặng nề, nụ cười của cô mang theo chút thê lương, "Có lẽ, tớ thật sự không thích Giang Trạch Châu nữa rồi."
Thẩm Minh Chi sững sờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng giọng cô lại thay đổi, thanh âm mang theo vài phần ngọt ngào và dịu dàng, "Ngày mai là Tết Dương lịch, tớ có linh cảm rằng qua năm mới, tớ sẽ gặp được người thích hợp, có một mối tình mặn nồng với người đó."
"Mặn nồng cỡ nào, là kiểu một câu không vừa ý liền rơi giác mạc sao?"
"Thẩm Minh Chi, cậu---!"
Hai người cười nói vui vẻ, đem hết những chuyện rắc rối quẳng ra sau đầu.
Cười đùa đến mệt, mỗi người lăn sang một góc, ngủ thiếp đi.
Sau một đêm ngon giấc, Mạnh Ninh tỉnh dậy, kéo vali trở về nhà. Nơi cô trở về là nhà của ba mẹ đẻ, nửa năm không về, vừa bước vào cửa thì cả nhà vắng lặng không bóng người.
Mạnh Ninh gọi điện thoại cho mẹ cô.
Đầu dây bên kia rất an tĩnh, mơ hồ nghe được tiếng đàn, giọng Lưu Bạch cũng rất nhẹ: "Sao vậy, Ninh Ninh?"
Mạnh Ninh: "Mẹ, ba mẹ không ở nhà sao?"
Lưu Bạch: "Không có, mẹ và ba con ra ngoài ăn tối."
Trầm mặc vài giây.
Lưu Bạch bừng tỉnh, "Hôm nay con về nhà?"
Mạnh Ninh bất lực, "Mẹ, sáng hôm qua con mới gửi Wechat cho mẹ, nói hôm nay sẽ về nhà ăn cơm trưa. Quay đi quay lại, mẹ đã quên mất con rồi sao?"
Đầu dây truyền đến tiếng ồn ào.
Dường như Lưu Bạch đã tìm được một nơi yên tĩnh, thanh âm cũng rõ ràng hơn rất nhiều: "Xin lỗi con gái, mẹ quên mất. Con chưa ăn trưa phải không, vậy thì đến đây đi, mẹ gửi địa chỉ cho con."
Không đợi Mạnh Ninh phát biểu ý kiến, đối phương đã trực tiếp cúp máy.
"……"
Mạnh Ninh nhìn màn hình đen kịt, không nói nên lời, chỉ đành thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!