Chương 21: (Vô Đề)

Tính tình Mạnh Ninh rất tốt, thậm chí có thể nói rằng chưa từng nóng nảy hay cáu gắt, nhưng điều này không có nghĩa là cô không ghi thù.

Mọi thứ ngày hôm qua vẫn khắc sâu trong tâm trì, ngay cả ánh mắt anh nhìn cô, Mạnh Ninh còn nhớ rõ, sự lạnh nhạt và xa cách vạn dặm của anh.

Ăn miếng trả miếng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giang Trạch Châu đối xử với cô như thế nào, cô sẽ đối xử với Giang Trạch Châu như thế.

Không liếc mắt lấy một cái, cô rời khỏi gara để xe. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, không nhanh không chậm đi theo cô. Mạnh Ninh không quay đầu, không dừng bước, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc thay giày ở cửa ra vào.

Người đằng sau theo sát.

Cô cúi đầu đi dép lê, ánh mắt sượt qua bàn tay đang cầm lấy đôi dép lê tối màu cùng tầng tủ.

Tĩnh mạch trên mu bàn tay rõ ràng, nước da hơi trắng bệch, không có chút máu.

Lối vào rộng rãi, tình cờ anh lại đứng rất gần cô, hơi thở của cô như hoà quyện với hơi thở của anh, thoang thoảng tựa tuyết tùng, quét qua nửa người đang nghiêng về phía anh của cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai người ăn ý, không ai nói chuyện.

Giang Trạch Châu chỉ cúi đầu thay giày, sau đó, vươn tay đóng cửa tủ.

Dì bảo mẫu nghe thấy động tĩnh, chạy tới chào hỏi: "Cô Tiểu Mạnh, cô tới rồi sao."

Mạnh Ninh lịch sự đáp: "Vâng."

Cô đi qua bảo mẫu, bước lên lầu.

Phía sau, bảo mẫu kinh ngạc kêu lên: "Đại thiếu gia, sao sắc mặt cậu tệ như vậy?"

Giang Trạch Châu ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn, "Phát sốt rồi."

Bước chân khựng lại một giây, chỉ một giây, Mạnh Ninh lại tiếp tục bước lên.

Cuộc đối thoại, càng lúc càng xa.

"Đã đi bệnh viện chưa."

"Không đi."

"Như thế sao được, tôi gọi bác sĩ đến khám cho cậu."

"Tôi uống thuốc hạ sốt rồi, ngủ một giấc sẽ đỡ."

"……"

"……"

Góc cầu thang.

Mạnh Ninh dừng lại, mười ngón tay siết chặt, nắm lấy quai túi, kiềm chế không quay đầu lại. Cô hít sâu một hơi, bước về phía trước, đẩy cửa phòng luyện đàn, khoé môi nở một nụ cười ôn hoà, "Tiểu Giang."

Giang Du Đinh, người đang ôm cây đàn Cello, vui vẻ nói: "Cô Tiểu Mạnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!