Mạnh Ninh trở về nhà.
Xe đỗ dưới hầm, hồi lâu không tắt máy. Tiếng nhạc trong xe lặng lẽ vang lên, đều là những bản tình ca Hongkong đầy da diết.
Bài hát kết thúc, cô tắt máy xuống xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chìa khoá chạm sượt qua điện thoại, màn hình sáng lên, có vài tin nhắn chưa đọc, Mạnh Ninh vừa mở giao diện tin nhắn vừa đi vào thang máy.
Thẩm Mạnh Chi: [ Hoạt động gia đình có tiếp xúc thân thể không? ]
Mạnh Ninh suy nghĩ rồi trả lời: [ Không có. ]
Thẩm Minh Chi: [ Vậy cậu chẳng phải tay không trở về sao. ]
Mạnh Ninh: [ Không hề. ]
Thẩm Minh Chi: [ ? ]
Mạnh Ninh: [ Giang Trạch Châu mua cho tớ một bộ đồ bơi. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Minh Chi: [ Cậu có biết, khi một người đàn ông mua quần áo cho phụ nữ, có nghĩa là gì không? ]
Mạnh Ninh: [ Có nghĩa, anh ta rất có tiền. ]
Thẩm Minh Chi cạn lời: [ ? ]
Thang máy đến nơi, Mạnh Ninh bước ra, mở cửa bằng vân tay rồi bước vào phòng. Trong lúc thay giày, gửi cho Thẩm Minh Chi một tin: [ Còn có thể có nghĩ gì nữa? ]
Thẩm Minh Chi: [ Hoặc là anh ta muốn nhìn thấy cậu mặc bộ đồ đó. ]
Thẩm Minh Chi: [ Hoặc là anh ta muốn cậu cởi bộ đồ đó. ]
Mạnh Ninh trầm mặc vài giây, nghiêm túc trả lời: [ Còn thiếu một khả năng, hoặc là anh ta muốn tớ mặc bộ quần áo này và biến mất khỏi thế giới của anh ta mãi mãi. ]
Thẩm Minh Chi: [ ? ]
Cuối cùng, Thẩm Minh Chi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng gọi sang.
Mạnh Ninh nhìn chiếc điện thoại đổ chuông, chục giây sau bấm từ chối nghe. Tâm trạng hiện tại của cô, thực sự không thích hợp để nói chuyện với bất cứ ai.
Cô khịt mũi, tốc độ gõ chữ chậm lại, đôi mắt cũng nhoè đi, phải dùng mu bàn tay để lau nước mắt. Một câu nói, mất một phút mới gõ xong.
[ Chi Chi, tâm trạng tớ đang không tốt, không muốn nói chuyện. Cậu để tớ bình tĩnh một chút, ngày mai sẽ giải thích cho cậu. ]
Gửi xong tin, cô ném điện thoại lên tủ lối vào, mệt mỏi bước vào phòng khách rồi ngã xuống ghế sofa.
Cô năm nay 24 tuổi rồi.
Đây là năm thứ tám cô thích Giang Trạch Châu.
Bảy năm trước, từ đầu đến cuối đều trì trệ không bước, là cô yêu đơn phương.
Cho đến gần đây-----
Mạnh Ninh tưởng rằng, mọi thứ đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp. Giang Trạch Châu gọi tên cô, Giang Trạch Châu cười với cô, anh khen cô xinh đẹp trước mặt người khác, cũng không phủ nhận cô là bạn gái của anh…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!