Hoạt động gia đình, không có gì ngoài hai từ đơn giản.
Đầu tiên là khởi động, sau đó là đến phần lặn biển.
Mặt nước xanh biếc gợn sóng, Mạnh Ninh đứng trên bờ, âm thầm làm công tác tư tưởng cho bản thân
--- quên đi sự cố rơi xuống nước, quên đi sự cố nhặt nội y.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Biết bơi không?" Giang Trạch Châu liếc sang, tầm mắt hạ xuống, đụng phải ánh mắt của cô, không ai rời đi.
Mạnh Ninh nói, "Biết một chút."
"Vậy là tốt rồi."
Anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô cũng vui vẻ phối hợp.
Phía trước, huấn luyện viên bơi lội thổi còi, nhắc nhở mọi người: "Các vị phụ huynh, vòng bơi ở dưới nước, tự mình nhặt lấy."
Hết người này đến người khác nhảy xuống nước, nước bắn tung toé, khiến tiếng cười ngập tràn muôn nơi.
Giang Du Đinh đứng trên bờ, cái mông nhỏ hơi hếch lên, phần thân trên cong về trước, hai tay lắc lư qua lại. Bộ đồ bơi của cậu bé có màu đỏ đen theo phong cách Người Nhện, như tư thế lặn lại giống như một chú rùa nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu đã chuẩn bị cho cú nhảy sắp tới, giây tiếp theo, cả người nhảy xuống nước.
Nước bắn tung toé, cao hơn hai mét.
Mạnh Ninh nhắm mắt.
Cả mặt đều là nước.
Lúc mở mắt, tay phải bị người khác nắm lấy, bên tai vang lên một giọng nói: "Nhảy rồi---"
Còn chưa kịp phản ứng, Giang Trạch Châu đã kéo cô nhảy xuống nước.
Sóng nước lắc lưu, dưới mực nước, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Một khoẻ mạnh gây guốc, một mềm mại trắng nõn.
Giang Trạch Châu không buông tay, Mạnh Ninh cũng vậy.
Cho đến khi Giang Du Đinh trồi lên khỏi mặt nước, hét lớn: "Anh, em muốn chiếc vòng màu hồng."
Giang Trạch Châu đè nén tiếc nuối nơi đáy mắt, khẽ nâng mắt lên. Năm ngón tay siết chặt chợt thả lỏng, tự do trong nước.
"Đàn ông con trai sao lại muốn màu hồng?"
"Con gái chắc hẳn rất thích màu hồng." Hiển nhiên, Giang Du Đinh không chọn cho mình, mà chọn cho Mạnh Ninh, "Cô Tiểu Mạnh, cô thích màu hồng hay màu gì?"
Mặc dù Giang Du Đinh còn nhỏ, nhưng cậu rất quan tâm và để ý đến từng chi tiết.
Mạnh Ninh hỏi: "Em thích màu gì?"
Giang Du Đinh: "Đương nhiên phải để con gái làm chủ rồi."
Ban ngày thì bị thúc giục kết hôn, bị ba mẹ gọi là "gái già", đại khái chỉ có trong mắt Giang Du Đinh, cô mới là "con gái".
Mạnh Ninh: "Màu hồng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!