Chương 16: (Vô Đề)

Đã vào giữa hè, nắng đẹp dịu lòng người, ánh mặt trời soi vào đáy mắt cô, toả ra một ánh sáng rực rỡ rõ ràng.

Mạnh Ninh ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt của Giang Trạch Châu như đang đánh giá. Anh tuấn tú lãnh đạm, không nhìn ra chút biểu cảm nào.

Môi cô mấp máy, giữa răng và môi phát ra một âm thanh rất khẽ, "Anh…"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lại một lần nữa, rơi vào tĩnh lặng.

"Sao thế?"

Giang Trạch Châu khom lưng cúi xuống, đầu hơi nghiêng, lỗ tai kề sát vào cô, tựa hồ chăm chú lắng nghe. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, theo động tác của anh, áo cũng đổ xuống, vô thức chạm vào mái tóc vương trên vai của Mạnh Ninh.

----- Khuy áo quấn quanh tóc cô, một cử động nhỏ cũng đủ kéo căng da đầu cô.

Mạnh Ninh hừ nhẹ vì đau.

Nghe giọng cô, Giang Trạch Châu muốn đứng thẳng người dậy, nhưng không ngờ, cổ tay anh bị giữ lại.

Mạnh Ninh vội nói: "Đừng cử động!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bởi vì lời nói của cô, Giang Trạch Châu giữ nguyên tư thế cúi người, không hề cử động, "Sao vậy?"

Mạnh Ninh khẽ nói, "Tóc tôi vướng vào cúc áo anh rồi."

Giang Trạch Châu cau mày: "Cái gì?"

Mỗi một động tác của Mạnh Ninh đều rất chậm rãi, chậm rãi duỗi tay, chậm rãi thu hồi tầm mắt, tìm ra nơi vướng mắc khiến hai người không thể động đậy.

"Đừng cử động."

Là ra lệnh, nhưng ngữ điệu rất dịu dàng.

Giang Trạch Châu đứng im, yên lặng chờ cô.

Một ngọn tóc quấn quanh khuy áo, muốn gỡ ra sẽ hơi mất công.

Giang Trạch Châu chống tay lên tay vịn của hai bên ghế, khom lưng cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt cô nhỏ hơn lòng bàn tay anh, trắng trẻo nõn nà, không hề có trang điểm.

Không cần hoài nghi, Mạnh Ninh thực sự rất đẹp,

Đẹp đến mức, khiến người ta khó quên.

"

-----Được rồi." Mạnh Ninh gỡ xong tóc, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Giang Trạch Châu vẫn giữ nguyên tư thế, nếu nhìn từ đằng sau, có cảm giác như anh đang ôm cô vào lòng. Tư thế thập phần ám muội.

"Giang Trạch Châu." Cô khẽ gọi.

"Ừm?"

"Anh thực sự từng nghe Cello Concerto in B Minor sao?" Cô cố gắng bỏ qua sự thân thiết giữa hai người vào lúc này, một lòng muốn giải quyết khúc mắc.

Giang Trạch Châu khẽ động môi, chuẩn bị nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!