Chương 12: (Vô Đề)

Nếu như việc vô tình tiếp xúc thân thể ban nãy khiến cô cảm thấy xấu hổ và muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường, thì tình huống hiện tại lại khiến Mạnh Ninh chết chìm trong bể bơi luôn cho rồi.

Ít nhất, vẫn tốt hơn hiện tại.

Không có xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mạnh Ninh nhắm mắt, muốn buông tay: "Cái đó…"

Giang Trạch Châu nhắc nhở: "Là quần áo của cô."

Mạnh Ninh sửng sốt, mở mắt nhìn kỹ một hồi, quả nhiên là quần áo của mình.

Sau đó.

Càng trở nên xấu hổ không thôi.

Từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu, Giang Trạch Châu nhìn thấy dái tai đỏ bừng sau lọn tóc của cô, trên khuôn mặt lãnh đạm thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt.

Ban nãy, Mạnh Ninh bỏ chạy được nửa đường thì phát hiện mình đã quên thứ gì đó, vội vàng quay trở lại, thì ra là trong tay không có túi đồ như lúc đến.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong máy mắt.

Giang Trạch Châu cầm nội y lên, bọc vào trong quần áo.

Túi ni lông đen bị rách, anh nhét quần áo của cô vào trong túi tập thể dục của mình, sau đó lấy ra một chiếc sơ mi.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc áo trắng.

Mạnh Ninh khó hiểu: "Đây là…"

Giang Trạch Châu: "Quần áo của tôi."

Mạnh Ninh ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Anh nhìn xung quanh, như thể nhắc nhở rằng người đến tập luyện ngày một đông hơn, bên ngoài bể bơi của tiểu khu cũng sẽ có không ít người, "Cô chắc chắn muốn mặc thế này ra ngoài?"

Một bộ đồ bơi.

Ôm trọn từng đường cong hoàn hảo.

Ở trong bể bơi, đó có thể là một bộ trang phục thường thấy, nhưng khi rời khỏi đây, sẽ trở thành một bộ đồ bắt mắt.

Với tính cách của mình, cô chắc chắn sẽ không ra ngoài với dáng vẻ này. Nếu không, cũng đã không chạy lại để lấy quần áo.

Mạnh Ninh chỉ vào quần áo của mình trong túi anh: "Tôi có thể đi thay quần áo."

Giang Trạch Châu: "Đã hơn bảy giờ, cô có chắc là mình kịp đi làm?"

Mạnh Ninh: "……"

Cô thường đi làm vào lúc 8 giờ 30 phút, nhưng Giang Trạch Châu phải đi đường vòng để đưa cô đi làm, sau đó mới quay về công ty, vì thế 8 giờ hai người đã phải rời khỏi đây.

Thấy cô còn do dự, giọng nói bình tĩnh của Giang Trạch Châu vang lên: "Tôi sẽ muộn làm."

Vừa dứt lời, Mạnh Ninh đã với tay lấy quần áo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!