Bãi đậu xe im lặng như tờ.
Chiếc xe màu đen giống như một con dã thú, nằm im trong đêm đen. Thi thoảng có vài chiếc xe chạy ngang qua, mang theo ánh sáng mơ hồ, chiếu dọc lên đường quai hàm sắc nét của người đàn ông, lướt qua sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại giữa hàng lông mày của anh.
Bàn tay đang giữ vô lăng của Giang Trạch Châu không nhúc nhích, hồi lâu sau, anh mở điện thoại ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Màn hình điện thoại sáng lên, rọi lên đôi mắt đen.
Bởi vì tư thế cúi đầu nhìn điện thoại, hàng mi của anh rủ xuống, che đi sự chờ đợi nơi đáy mắt.
Lúc còn đi học, để làm quen với một người rất đơn giản, đó là hỏi bạn bè. Cùng một ngôi trường, tới lui có biết bao nhiêu người, để tâm một chút thì bất cứ đâu cũng có thể tìm được bạn chung.
Có người có thể gặp nhau mười lần một ngày trong trường học, nhưng mười năm sau khi rời ghế nhà trường thì chưa chắc đã gặp nổi một lần.
Thành phố này rất lớn, chứa đựng người đến từ khắp nơi trên thế giới. Mối quan hệ giữa người với người rất xa lạ, nếu muốn làm quen một người, cho dù hỏi đồng nghiệp bên cạnh cô ấy, cũng chỉ có thể biết được một phần.
Những gì một người thể hiện ra với người khác, có lẽ còn điểm hạn chế. Thế nhưng động thái của cô trong vòng tròn xã hội, có thể đoán ra được tính cách của cô.
Giang Trạch Châu nhấp vào ảnh đại diện của Mạnh Ninh, muốn xem vòng bạn bè của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngờ, vô tình nhấp vài lần, nhưng thay vì mở ra vòng bạn bè, thì lại trở thành "buzz" cô.
Trong giao diện trò chuyện, hệ thống đưa ra một hiển thị.
----- "Bạn đã vỗ vào khuôn mặt nhỏ của morning và nói, bé con, tất cả là lỗi của tôi."
Giây tiếp theo, phông chữ đen bên trên chuyển thành "Đối phương đang nhập…"
[ Cái đó… ]
[ Là trò đùa của tôi và bạn tôi mà thôi. ]
Trò đùa với bạn.
Kết hợp nội dung và ngữ khí, Giang Trạch Châu đưa ra kết luận, chắc hẳn là bạn trai, hoặc là người đàn ông đang trong mối quan hệ mập mờ.
Khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của anh, hoàn toàn chìm vào trong màn đêm.
Anh gõ chữ, trả lời: [ Không sao. ]
Dừng vài giây, lại gửi thêm: [ Tám giờ sáng mai, tôi đợi cô ở cổng sau tiểu khu. ]
Tin nhắn gửi đi, Giang Trạch Châu nới lỏng carvat trên cổ, động tác lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Tay chạm vào dây an toàn, rồi lại bỏ ra, một lần nữa khởi động xe.
Chiếc xe màu đen từ từ rời khỏi tiểu khu, ánh đèn hai bên đường chiếu sáng cả một con đường thẳng tắp.
Mạnh Ninh mệt mỏi dựa vào ban công, ánh mắt nhìn về một hướng, tình cờ đó chính là lối ra vào bãi đậu xe của tiểu khu. Đèn pha ô tô lướt qua, khiến cô vô thức nhắm mắt lại.
Bên tai, là giọng cười điên cuồng của Thẩm Minh Chi.
Mạnh Ninh mở mắt, lẩm bẩm: "Buồn cười thế sao?"
Thẩm Minh Chi: "Không buồn cười, không buồn cười chút nào." Nhịn được vài giây, cô ấy lại không khỏi bật cười, "Lỗi của tớ, lỗi của tớ. Nếu là tớ, tớ cũng sẽ chuyển chế độ buzz thành như thế."
Nói đến Buzz-----
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!