Chương 37: #41.

Không thể phủ nhận rằng Harley Quinn chính là một Joker phiên bản nữ. Cô thậm chí còn điên hơn cả hắn.

Nhưng, nếu tỉ lệ trốn thoát thành công của mỗi vụ án Joker gây ra là 100%, thì với Harley Quinn là 50%, hên xui.

Số lần Harley vào tù ra khám cũng không phải là ít, và đương nhiên, số lần chàng Puddin' ngọt ngào của cô quậy tung khu nhà giam để kéo người đẹp về bên cạnh mình cũng tương tự.

Lại một lần nữa, Harley Quinn bị tóm. Rồi cũng lại một lần nữa, Joker giải cứu Harley thành công mĩ mãn.

"Bye bye! Chúc một đêm tồi tệ."_Harley vẫy tay với nhà tù Thành phố sau khi đã an vị bên trong siêu xe của hắn._"Puddin', cưng có biết khi nãy cưng tuyệt lắm không hả?"

Nhận lấy nụ hôn trên má từ Harley một cách miễn cưỡng, Joker nói bằng chất giọng vô cảm:

"Cứ tận hưởng đi, mật ong. Lát nữa sẽ chẳng còn tuyệt đâu."

Câu nói đó là sao? Lát nữa có chuyện gì à? Harley nhíu mày khó hiểu, tiếp theo là thản nhiên ngâm nga một khúc ca nào đó trong cổ họng. Chẳng ai hiểu cô ta đang suy nghĩ gì bên trong bộ não tưng tửng ấy, ngoài trừ Joker.

"Kíttttt". Hắn đạp thắng gấp khiến cô hơi mất đà, chúi đầu về phía trước.

"Xuống đi."_Chẳng cần đợi câu trả lời hay phản ứng từ Harley, hắn thô bạo nắm lấy cánh tay và kéo cô ra ngoài.

Nhưng đây đâu phải là nhà của cô. Đây là một ngôi nhà được xây theo kiểu biệt thự, có khoảng 4-5 tầng, hiện tại thì nó đang bị bỏ hoang bởi vụ án giết người hồi tháng trước.

Theo chân Joker, cánh cổng bằng gỗ được mở ra kèm theo âm thanh ken két ghê rợn, lũ mèo hoang thì rít lên từng tiếng làm cô chợt cảm thấy sởn gai ốc.

Cả hai đang đứng trong sân của ngôi nhà bỏ hoang, Joker tìm ở đâu ra một cái ghế cũ kĩ rồi yêu cầu Harley ngồi xuống, sau đó trói chặt cô vào ghế!

"Đừng đùa như vậy chứ, Puddin'."

Đưa bàn tay lạnh lẽo, thô ráp lên vuốt ve gương mặt trắng bệch phấn của Harley, hắn chậm rãi ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Bằng một giọng nói rợn gáy, Joker nâng cằm cô lên, thong dong nhả từng từ:

"Cưng nghĩ sao nếu chúng ta kết thúc mối quan hệ này, NGAY BÂY GIỜ?"

"Ý anh là sao? Em vẫn chưa hiểu."_Harley Quinn cố cười, chủ ý là để tình hình lúc này lạc quan nhất có thể.

"Em biết không, Harley... Anh là một người... rất thích các trải nghiệm mới. Và việc anh duy trì mối quan hệ này với em, cũng là một trải nghiệm. Anh nghĩ rằng đã đến lúc anh thấy chán trải nghiệm này rồi, cưng..."

Gương mặt Harley Quinn chợt chuyển sang vẻ hoang mang, xen lẫn một chút sợ hãi. Joker đang muốn rời bỏ cô. Cô chỉ là... một trải nghiệm trong đời hắn...

Cổ họng cô nghẹn lại, có gì đó đang ngăn cô lại, cô muốn nói rất nhiều thứ với hắn, muốn cầu xin, van nài hắn đừng bỏ rơi mình. Nhưng tất cả những gì cô có thể nói chỉ là...

"Em đã làm gì sai?"

Joker quệt những giọt nước mắt ấm nóng đang lăn dài trên gương mặt cô, nở một nụ cười hết sức nham nhở. Nhìn thẳng vào mắt Harley, hắn nói như cố giúp cô vơi đi nỗi buồn do chính hắn mang đến:

"Không, Harley! Em không sai một chút nào cả."

Khi một tia hy vọng nhỏ nhoi vừa lóe lên nơi đáy mắt của Harley, hắn lại nhanh chóng dập tắt nó:

"Nhưng sai lầm lớn nhất của em... chính là tìm đến tôi. Tôi chưa từng nói bản thân mình yêu em. Em, chính em, chỉ là một thứ công cụ trong trò chơi của tôi thôi, hiểu không?..."

Tự hắn nói rồi lại tự hắn cất tiếng cười man dại. Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng cười quái dị của Joker như vang khắp bốn phía không gian.

"Puddin', em xin anh, đừng bỏ rơi em. Em sẽ không gây phiền phức nữa đâu. Puddin'...."_Harley cố gắng van nài hắn, vứt bỏ cả lòng tự trọng của mình. Nhưng thứ cô nhận được chỉ là một nụ cười nhạt từ khóe môi hắn.

Quả bom khói được Joker rút chốt, khi lớp khói tan đi, chỉ còn lại một mình Harley Quinn ngồi trơ trọi dưới ánh trăng mờ, Joker cùng chiếc xe đã biến mất tự lúc nào...

Điều cô sợ hãi nhất, điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Joker rời bỏ cô thật rồi, cô bị hắn vứt bỏ thật rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!