"Em không biết."
Tuy rằng cô rất thích anh, nhưng dù sao
chưa bao giờ trải qua, thực rất sợ hãi loại chuyện này, theo bản năng cứ muốn kéo dài việc này, hơn nữa cô tạm thời còn chưa có ý định kết hôn,
cảm thấy cứ duy trì hiện trạng như vậy, yêu đương với anh đã rất thỏa
mãn rồi.
Nhưng Yến Luật lại thấy căn bản không
đủ. Ôn Tửu trả lời như thế khiến anh cảm thấy sốt ruột, quả thực là cảm
giác xa xa không có kỳ hạn.
"Anh rất vội." Anh lôi kéo tay cô, đặt
tay cô ở dưới thân, Ôn Tửu cảm giác như tiếp xúc với điện, vội vàng rút
tay về. Tiếng hít thở dồn dập mà nhẫn nại của Yến Luật táp vào gương mặt cô, khiến lòng cô rối bời.
Hai người thở dốc quấn quít lấy nhau. Yến Luật cắn môi cô, uy hiếp: "Nói mau, bao lâu?"
"Lúc kết hôn."
Trước mắt Yến Luật tối sầm, liền nói ngay: "Vậy ngày mai đi kết hôn."
Mặt mày Ôn Tửu cong cong nhìn anh cười: "Trong ba năm em không muốn kết hôn."
Suýt chút nữa Yến Luật phun ra một búng máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ba năm, em muốn anh nghẹn chết sao?"
Ôn Tửu bỡn cợt cười: "Trước đây mọi
người đều là như thế, kết hôn mới động phòng hoa chúc. Mấy ngàn năm cũng chưa thấy có người nào vì chuyện này mà nghẹn chết. Yên tâm đi, anh sẽ
không nghẹn chết đâu."
"Trước đây người mười bảy mười tám đã kết hôn rồi."
Ôn Tửu bật cười: "Cũng đúng, anh đã từng này tuổi rồi."
"Em dám ghét bỏ anh?" Yến Luật hừ một tiếng, thân thể trầm xuống.
Mắt thấy anh muốn làm thật sự, Ôn Tửu
vội vàng nói: "Nếu anh còn lộn xộn nữa, em sẽ về đi ngủ. Rõ ràng là anh
muốn em ở lại chăm sóc anh. Nhưng em thấy anh khỏe như vâm ý, căn bản
không cần chăm sóc."
Yến Luật chỉ nói mạnh mồm thế thôi chứ
không thật sự dùng sức mạnh, đành phải kìm nén ham muốn sắp không khống
chế được, trượt xuống khỏi người cô.
Ôn Tửu nghe tiếng hít thở của anh, cũng biết anh nhẫn nhịn rất vất vả, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!