Ôn Tửu vừa thấy vẻ mặt của anh, liền
biết anh muốn mình ở lại chăm sóc anh. Anh bị thương tay phải xác thực
là rất bất tiện, lại là do cô đẩy ngã mà bị thương, cho nên về tình về
lý cô đều không thể không ở lại chăm sóc. Sở dĩ do dự là vì phòng ở Lục
Nhân Các đều là căn phòng nhỏ, phòng của Yến Luật cũng chỉ có một chiếc
giường, nếu ở lại trong phòng anh, đương nhiên phải "cùng giường chung
gối" với anh. Vừa nghĩ tới lần kinh nghiệm từng ngủ cùng kia, Ôn Tửu còn có chút xấu hổ.
"Vậy anh chờ em chốc lát, em về tắm rửa xong lại tới đây."
Yến Luật nói: "Em mang các thứ đến đây
rồi tắm luôn ở phòng tắm nhà anh cũng được." Như vậy thật tốt, ừ, nếu có thể tắm chung thì còn tốt hơn nữa.
"Như vậy rất phiền. Em sẽ đến nhanh thôi, anh chờ em một lát là tốt rồi."
Ôn Tửu trở về tắm rửa xong, lấy mấy thứ
như điện thoại di động, chìa khóa, trực tiếp mặc áo ngủ, bên ngoài
choàng một chiếc áo bông rồi đến nhà Yến Luật. Yến Luật nhìn thấy cô,
liền cười cười.
Cũng không biết là chính mình nghĩ nhiều hay không, Ôn Tửu cảm thấy nụ cười của anh vô cùng có hàm ý, long lanh
như tỏa sáng vậy.
"Không còn sớm nữa, anh mau tắm rửa rồi
đi ngủ đi." Ôn Tửu lập tức đi vào phòng vệ sinh, tùy ý đánh giá một
chút, phát hiện bồn rửa mặt và bồn cầu đều mới tinh.
Nghĩ đến Yến Luật vì mình mà phải tốn
công tốn sức thuê phòng, Ôn Tửu không kìm lòng nổi mà cong khóe miệng
lên, trong lòng thật ngọt ngào.
Cô cầm lấy bàn chải đánh răng, bóp kem
đánh răng, đang muốn gọi Yến Luật lại đây. Vừa ngẩng đầu thì thấy ở
trong gương, Yến Luật đã đứng ở cửa phòng vệ sinh. Vóc dáng cao to, như
sắp đụng vào khung cửa của phòng vệ sinh.
Ôn Tửu cười cười với Yến Luật trong gương: "Em giúp anh lấy kem đánh răng rồi, lại đây đánh răng đi."
Yến Luật đi đến phía sau Ôn Tửu, buồng
vệ sinh nho nhỏ lập tức giống như là bị lấp đầy. Yến Luật rất thản nhiên đưa ra yêu cầu: "Em đánh cho anh đi, anh không đánh được bằng tay
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!