Ôn Tửu hết sức chuyên chú lái xe. Đường
đi sau trận tuyết trơn trượt, cô lái xe cực chậm, một tiếng sau, xe dừng lại ở trong viện an dưỡng. Gần đến tết âm lịch, bình thường viện an
dưỡng thưa thưa thớt thớt, giờ người đến đây thăm cũng nhiều lên, đại đa số đều mang theo hoa tươi và quà trong tay.
Ôn Tửu lấy quà đã sớm chuẩn bị xong từ trong cốp xe ở phía sau, nhẹ bước lên tầng hai.
Hộ lý Tiểu Lưu đã rất quen mặt cô, nhìn
thấy cô, liền chủ động nhận hộp quà trong tay cô, cười nói: "Cô Ôn, gần
đây sức khỏe dì Đường cũng không tệ lắm."
"Gần đây bà ấy ăn cơm có ngon không?"
"Rất ổn, kiểm soát đường máu cũng không tệ."
"Vất cả cho cô rồi."
"Đây là chúng tôi phải làm."
Lúc nói chuyện, Tiểu Lưu đẩy cửa phòng ra, nhẹ giọng nói: "Dì Đường, cô Ôn tới thăm dì."
Trên xe lăn có một người phụ nữ trung
niên mập mạp đang ngồi, tóc ngắn đến tai, hai mắt ngơ ngác nhìn ra bên
ngoài cửa sổ, nghe thấy Tiểu Lưu nói chuyện, rất lâu mới rời tầm mắt đến Ôn Tửu. Ánh mắt không có thần thái, lúc nhìn thấy Ôn Tửu, giống như một chút gợn sóng nổi lên trên mặt ao tù nước đọng.
Ôn Tửu đi lên phía trước, sửa sang lại cái chăn ở trên đầu gối của bà, sau đó nắm chặt lấy bàn tay hơi sưng phù của bà.
Đường Quân nâng tay lên, sờ sờ mặt Ôn
Tửu: "Tiểu Đường, con lại gầy đi rồi. Đừng có áp lực lớn như thế, thi
đại học không đỗ cũng không sao a, mẹ nuôi con."
Ôn Tửu gật gật đầu, nhẹ nhàng cười đáp lại một tiếng "vâng".
Đường Quân cứ ngây ngốc như vậy, cả buổi không nói một câu.
Ôn Tửu lấy một quả quýt ra bóc.
Đường Quân lại nói: "Nhớ kỹ đừng đăng ký trường đại học ở vùng khác, ở ngay thành phố này đi."
"Vâng, con nhớ kỹ rồi."
Ôn Tửu dịu dàng, thuận theo trả lời. Mỗi lần cô đến, Đường Quân đều nói mấy câu đó, suy nghĩ và thời gian của bà đều dừng lại ở bảy năm trước, mơ mơ màng màng một mực cho rằng Dịch
Đường vẫn còn đang học cấp ba.
Có đôi khi Ôn Tửu cảm thấy bà như vậy cũng tốt, minh mẫn đối với bà thực ra là một chuyện tàn nhẫn.
Điện thoại trong túi áo vang lên, Ôn Tửu lấy điện thoại ra, phát hiện là số điện thoại báo mình đi phỏng vấn,
trong lòng không khỏi hơi nhúc nhích.
Nhận điện thoại, bên trong vang lên giọng nói dịu dàng của Hứa Đình Đình: "Cô Ôn sao? Chúc mừng cô…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!