Ôn Tửu đành phải gọi điện thoại về cho mẹ mình, nói mình sẽ không về nhà ăn cơm.
Yến Luật cảm thấy thỏa mãn đi theo Ôn Tửu vào phòng bếp, nhìn cô lấy hai quả cà chua và ba quả trứng gà từ trong tủ lạnh ra.
"Trứng xào cà chua xem như là
món ăn đơn giản nhất, nếu anh không học được thì chính là ngu ngốc." Để
ngăn chặn hậu hoạ, Ôn Tửu thẳng thừng buông lời ngoan độc để tránh việc
Yến Luật học mãi không được còn phải dạy anh thêm một lần nữa.
Yến Luật lập tức tùy cơ ứng
biến điều chỉnh chiến thuật, anh ngăn tay Ôn lại, nói: "Tôi ghét nhất
trứng xào cà chua, đổi thành một món ăn khác đi."
Ôn Tửu: "…" thật sự muốn đập trứng gà lên đầu anh.
Yến Luật được đằng chân lân đằng đầu nói: "em dạy tôi làm canh thịt cá viên đi."
Giờ nghỉ giữa trưa, anh cũng
có lên mạng nhìn thoáng qua thực đơn, đồ ăn phức tạp giống canh thịt cá
viên học tới mười ngày là hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa lại nói
việc học nấu ăn này khá tốn thời gian, anh có thể ở cùng cô tại căn
phòng bếp chật hẹp trong khoảng thời gian rất dài.
Bản thân Ôn Tửu cũng ngại
những đồ ăn phiền phức này nên rất ít khi làm, cho nên quyết đoán từ
chối thẳng thừng: "Rất phiền phức."
Yến Luật nhíu mày: "Em đối với khách hàng đều không kiên nhẫn như vậy?"
Ôn Tửu liếc mắt nhìn anh, hừ nói: "Tôi là người công tư rõ ràng."
Yến Luật lấy di động ra, sâu
kín thở dài, "Để tôi gọi điện thoại cho cô đi, chăm sóc hàng xóm một
chút cũng không chịu, quả thật là keo kiệt."
Đụng tới loại trả đũa không
phân rõ phải trái này, nếu là người khác thì Ôn Tửu đã sớm bắt tay đá
văng ra, nhưng lại là anh nên mềm lòng không nhẫn tâm xuống tay được.
"Nhưng trong nhà không có cá a."
Yến Luật cất di động, cười cười: "Trước cửa tiểu khu là siêu thị."
Hơn nữa trước cửa siêu thị còn có cô bé bán hoa hồng, lúc về anh phát hiện có người mua đang hoa hồng tặng cho bạn gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!