Ngay trong lúc này thì di động của Ôn
Tửu vang lên, vừa thấy là điện thoại của mẹ, đầu cô đều muốn to ra rồi,
tốc độ của thằng nhóc Hứa Toản này thật sự rất nhanh a.
Điện thoại vừa thông được thì nghe thấy
giọng nói rõ ràng lưu loát của Ôn Minh Nguyệt: "Bảo thằng nhóc trong nhà con đừng có đi, nửa giờ sau mẹ tới."
Ôn Tửu hoảng lên, vội hỏi: "Mẹ, đừng nghe Hứa Toản nói bậy, anh ấy chỉ là hàng xóm của con, tới nhà con mượn đồ."
"Đừng có gạt mẹ. Có phải là thằng nhóc
lần trước chụp cho mẹ kiểu ảnh không? Không được, mẹ phải tự mình tới
xem." Ôn Minh Nguyệt cũng không nói nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
Ôn Tửu biết, với cá tính của mẹ cô,
trong vòng nửa tiếng sau nhất định sẽ tới, vì thế vội vàng nói với Yến
Luật : "ngại quá, lát nữa mẹ tôi tới, hôm nay sẽ không dạy anh nấu cơm
được, để lần khác đi."
"Vậy ngày mai đi."
"Được được, ngày mai." Lúc này Ôn Tửu
chỉ muốn nhanh nhanh để cho Yến Luật đi về, tự nhiên đồng ý vô cùng
thuận lợi. Cô vốn tưởng rằng bản thân mình hạ lệnh đuổi khách, với cái
tật hở ra là hờn dỗi, Yến Luật nhất định sẽ phụng phịu mà phẩy tay áo bỏ đi. Ai lại biết anh không hề không vui chút nào, người lại khóe môi lại còn cong lên, ra chiều tâm trạng rất tốt.
Anh đương nhiên là có tâm trạng rất tốt, bởi vì ngày mai là lễ tình nhân. Anh đang lo ngày mai nên lấy cớ gì
danh chính ngôn thuận để chiếm cả đêm của cô đây, như vậy rất tốt, tự
nhiên định ra cuộc hẹn ngày mai như nước chảy thành sông, tất cả quả
thật là vô cùng thuận lợi. Hơn nữa mẹ cô lại sắp tới, đây quả thật rất
tốt. Yến Luật thuận tay đặt điện thoại di động ở trên tủ giầy.
Ôn Tửu vừa nghe thấy mẹ cô tới ngay đây, có chút luống cuống tay chân, căn bản là không chú ý tới động tác của anh.
Quả nhiên, Yến Luật đi khỏi không đến nửa tiếng, Ôn Minh Nguyệt đã vội vàng chạy tới.
Ôn Tửu vừa mới cơm nước xong, đang dọn dẹp lại bàn, trong lòng âm thầm may mắn đúng lúc bảo Yến Luật về.
Ôn Minh Nguyệt thấy trong phòng chỉ có một mình Ôn Tửu, lập tức nóng nảy, "người đâu?"
Ôn Tửu cười hì hì nói: "Mẹ, người ta thật là hàng xóm, tất nhiên là phải về nhà của mình rồi."
Ôn Minh Nguyệt trừng mắt lên: "đừng có
gạt mẹ, con sống ở chỗ này ba năm, sao chưa từng có hàng xóm tới cửa,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!