Lúc Ôn Tửu và Nguyễn Thư từ sân bay đi ra, đã là bảy giờ tối. Hai người lấy ô tô, trực tiếp lái xe về Lục Nhân Các.
Gara nằm dưới tầng hầm Lục nhân các, bên trên là vườn hoa nhỏ. Sau
khi ngừng xe, Ôn Tửu và Nguyễn Thư xách hành lý, đi thang máy lên vườn
hoa, mới đi vài bước, Ôn Tửu đột nhiên dừng lại, kéo Nguyễn Thư.
"Đợi chút, mình có một loại dự cảm, Cố Mặc có khả năng ở dưới tầng chờ mình."
Nguyễn Thư khó khăn lắm mới thả lỏng vài ngày lập tức như lâm đại
địch, khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo, giống như cá vàng phun bong bóng ngập
ngừng nói: "Không thể nào, không thể nào." Thật ra trong lòng đã hơi hơi cảm thấy có khả năng rồi.
"Cậu ngẫm lại đi, anh ta liên tiếp gọi điện thoại cho mình, khẳng
định là đoán được cậu ở cùng mình. Ngày mai là ngày đi làm, đêm nay mình nhất định sẽ phải trở về. Cho nên mình đoán là có khả năng anh ta sẽ
đến đây ngồi canh, xem cậu rốt cuộc có phải ở cùng với mình hay không."
Nguyễn Thư vừa nghĩ đến dáng vẻ gần nhất của Cố Mặc, liền cảm thấy lời Ôn Tửu nói đúng là không phải không có khả năng.
"Vậy làm sao bây giờ."
"Mình đi vào trước, cậu chờ ở đây khoảng 10 phút rồi vào. Nếu Cố Mặc ở đây, thấy mình về một mình sẽ nghĩ là cậu không ở đây, nhất định sẽ rời đi."
Nguyễn Thư gật đầu: "Ừ, cậu nói có lý. Gần đây anh ta giống như người điên, chuyên môn ngồi canh ở trước cửa."
Ôn Tửu phì cười: "Mình thật muốn nhìn một Cố tiên sinh anh tuấn phong lưu phóng khoáng, bây giờ lại si tình như chó kia."
"Này!"
Ôn Tửu vừa nghe Nguyễn Thư bao che khuyết điểm "này" một tiếng, liền
biết cô nhóc này khẩu thị tâm phi, trong lòng có khi còn thương nhớ Cố
Mặc đây. Ôn Tửu cũng không vạch trần, cười khanh khách vỗ cô một cái,
rồi xoay người đi trước.
Chuyện cũ của Nguyễn Thư và Cố Mặc, Ôn Tửu là người ngoài cuộc nên
hiểu rõ ràng nhất. Nguyễn Thư thầm mến Cố Mặc nhiều năm, nhưng Cố Mặc
vẫn không mặn không nhạt. Nguyễn Thư cả ngày rối rắm không biết Cố Mặc
rốt cuộc có thích mình hay không, đủ loại phân tích, cân nhắc, suy luận, phán đoán, lại phủ định.
Có một số cô gái thường vừa bứt hoa, vừa lẩm bẩm: "Anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình….."
Nhưng Nguyễn Thư không phải, cô rất thương hoa tiếc ngọc, nhất là bảo vệ môi trường, khi đi xuống cầu thang cô thường lẩm bẩm trong miệng:
anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình, anh ấy thích mình…..
Đến sắp thần kinh.
Ôn Tửu nhìn thấy cô ấy như thế, cảm giác đầu tiên chính là, nếu là cô, đã sớm đá Cố Mặc đến sa mạc Sahara lăn cát rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!