Chương 30: Săn sóc

Ôn Tửu luôn thanh nhã ung dung như tuyết trên núi cao trước mặt anh từ xưa đến nay, vậy mà lại ôm gối nằm cong

trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi vô lực. Ôn Tửu hai giờ trước

vẫn còn sinh động nhanh nhẹn lại đột nhiên biến thành như vậy? Kinh ngạc xong, tức giận trong lòng Yến Luật đã lập tức tan thành mây khói, anh

bước nhanh qua, hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Đứng ở trước mặt cô, anh cũng không tự

chủ được mà nắm lấy vai cô, khom người cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Ôn Tửu tuy rằng gầy, nhưng cũng không yếu ớt, lúc cử động, cho

người ta một cảm giác thon dài thẳng tắp, hai đầu lông mày ung dung thản nhiên, vẻ mặt phấn chấn, chưa bao giờ có dáng vẻ yếu đuối, vô lực như

vậy.

Ôn Tửu cau mày nói: "Tôi đau bụng."

Đau bụng? Yến Luật nghe xong cái này,

theo bản năng đột nhiên nghĩ đến lúc cô mua cái bịch băng vệ sinh kia,

chần chừ một lát, rồi lúng túng hỏi một tiếng: "Cô, bị đau bụng kinh?"

Ôn Tửu nghe xong vội nói: "Không đúng,

là bị tiêu chảy." Nói xong, cô cũng cảm thấy lúng túng xấu hổ. Đêm qua

tắm rửa xong đã bị anh xem hết sạch, cô đã cảm thấy đó là chuyện xấu hổ

nhất trong cuộc đời cô, nhưng không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại phá vỡ

giới hạn, cô lại nói chuyện đau bụng kinh và tiêu chảy với một người đàn ông lạ lẫm.

Làm sao lại đột nhiên bị tiêu chảy? Yến Luật vội hỏi: "Cô ăn những gì rồi?"

"Chỉ là đồ ăn trong nhà, ngoại trừ nước

trà, tôi chẳng chạm vào gì cả." Ôn Tửu ôm bụng, hỏi Yến Luật: "Anh có bị tiêu chảy không?"

Yến Luật lắc đầu: "Không."

Trong lòng Ôn Tửu cảm thấy rất kỳ lạ, ba bữa cơm trong ngày đều là ăn ở nhà, hơn nữa cô cũng không có thói quen

ăn đồ ăn vặt, lúc chơi mạt chược, bà nội đã bưng đến không ít đồ ăn vặt, Úc Thiên Thiên và Yến Thanh Ngọc đều ăn hết, cô lại không ăn. Tố chất

thân thể cô xưa nay vẫn rất tốt, rất ít bị bệnh, làm sao lại đột nhiên

vô duyên vô cớ bị tiêu chảy? Hơn nữa chỉ có mỗi cô bị, Yến Luật cùng ăn

giống món ăn vậy mà không bị làm sao?

Yến Luật thấy sắc mặt cô tái nhợt, bờ môi cũng đã bắt đầu trắng lên, nhanh chóng đứng dậy nói: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Không cần đâu, lúc này dường như đã tốt lên nhiều rồi." Lúc khó chịu nhất cô đã chịu đựng được, bây giờ sắc

trời đã tối, Ôn Tửu cũng không có ý làm phiền anh.

"Đi bệnh viện khám kỹ rồi hãy nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!