Ôn Tửu là người phản ứng nhanh nhạy, chỉ qua một lát đã đè ép sự xấu hổ
trong lòng kia xuống dưới. Cô nhìn Yến Luật nhẹ nhàng cười cười, tay đưa về phía cánh tay của anh.
Yến Luật còn tưởng rằng cô muốn kéo cánh tay mình để trình diễn sâu hơn một bước, nào ngờ cánh tay mạnh mẽ truyền đến cơn đau xót, a một tiếng rồi
hít vào một hơi.
Ôn Tửu mỉm cười hỏi: "Anh cứ nói đi?"
Úc Thiên Thiên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, Yến Luật đã khi nào là loại
người chịu bị bắt nạt thế này, Ôn Tửu lại dám nhéo thịt anh, vậy mà anh
lại không nổi trận lôi đình đến nhảy lên cả xà nhà.
Ôn Tửu buông tay ra, quay đầu nói với Úc Thiên Thiên: "Việc riêng của hai người chúng tôi, cô Úc không cần quan tâm."
Úc Thiên Thiên có chút xấu hổ, hừ một tiếng nói: "Hai người lạ thật đấy,
đến công viên thì mỗi người đi một bên, vậy mà trên đường vừa đến trước
cổng, đã ôm eo dắt tay, làm sao lại giống như diễn trò vậy, là để cho
tôi xem sao?"
Lúc này Yến Luật sa sầm mặt: "Cô thật đúng là nhàm chán, lại cùng đến công viên sao?"
Úc Thiên Thiên nhướn mày cười cười: "Tôi mới không nhàm chán đi theo hai
người như vậy. Tôi lấy kính viễn vọng trong ngăn kéo ra xem phong cảnh
công viên, ai biết lại nhìn thấy hai người."
Ôn Tửu bó tay rồi, cô ta thật đúng là cực kỳ có tiềm chất thám tử.
Yến Luật lạnh lùng nói: "Úc Thiên Thiên, tôi với Ôn Tửu cho dù là nắm tay
hay là khoác vai, hay là mỗi người đi một bên, đều là cách ở chung của
chúng tôi, người ngoài không cần quan tâm."
Nói xong, cũng mặc kệ Úc Thiên Thiên tức giận đến xanh cả mặt, trực tiếp kéo tay Ôn Tửu, túm cô vào trong phòng mình.
Đóng cửa lại, Yến Luật buông lỏng Ôn Tửu ra, nói: "Hay là cô cứ ở lại trong
phòng tôi đi, ai làm việc của người nấy, đích xác là đã khiến cô ta hoài nghi."
Anh cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi trên tường lên, sau đó đưa điều khiển từ xa cho Ôn Tửu: "Tự cô tùy ý."
Ôn Tửu cũng đành ngồi lại trong phòng anh.
Yến Luật bật máy tính lên, ngồi ở phía sau cô, cũng không nói chuyện, Ôn
Tửu xem tivi, không biết như thế nào, cứ cảm thấy sau lưng có một ánh
mắt vẫn luôn chăm chú nhìn mình, cũng không biết có phải là ảo giác hay
không. Từ sau lúc bị anh kéo eo ôm lấy ở bên bờ hồ, cô cứ cảm thấy trong lòng mình dường như đã có một sự thay đổi nhỏ bé, ở riêng với anh có
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!