Úc Thiên Thiên khoanh tay, vẻ mặt hơi là lạ, trên môi nợ nụ cười mang hàm ý sâu xa, đánh giá Ôn Tửu và Yến Luật.
Yến Luật vẫn đút hai tay trong túi quần, trông thấy Úc Thiên Thiên, vẻ mặt
lập tức thay đổi. Anh vốn cực kỳ hiểu rõ Úc Thiên Thiên, vừa nhìn nét
mặt của cô ta, thì biết rõ cô đã nghe thấy câu nói vừa rồi nên đã nổi
lòng nghi ngờ.
Ôn Tửu phản ứng cực nhanh, vươn tay khoác lấy cánh tay Yến Luật, dịu dàng
cười cười: "Ông chủ, tiết kiệm tiền xem bói cho anh, cảm ơn em thế nào
đây?"
Yến Luật cúi đầu trừng mắt nhìn cô: "Có người nói chuyện với ông chủ như em sao."
Ôn Tửu liếc xéo anh: "Vậy anh đuổi việc em thử xem."
Lời kịch của hai người giống như đã sớm luyện tập cùng nhau, vô cùng tự
nhiên. Thế nhưng động tác của hai người vẫn có chút cứng nhắc, trước kia đều là Yến Luật chủ động dắt tay đi, còn lần này, lại là Ôn Tửu chủ
động, hơn nữa còn là khoác tay anh. Yến Luật cũng chưa từng bị ai khoác
tay như vậy, quả thực không dám cử động, sợ khuỷu tay mình sẽ đụng phải
ngực cô.
Bản thân Ôn Tửu cũng có chút không tự nhiên, nhưng một câu nói đùa đã khiến cô suýt nữa lòi đuôi, hành động của cô lần này cũng có ý lấy công chuộc tôi, hy vọng động tác thân mật lần này có thể dẹp tan sự nghi ngờ trong lòng Úc Thiên Thiên.
Nhưng Úc Thiên Thiên lại trực tiếp nhìn tay cô, nở nụ cười: "Vừa rồi đứng
cách nhau xa như vậy, tại sao tôi vừa đến, hai người lại bắt đầu ra vẻ
thân mật rồi."
Ôn Tửu và Yến Luật nghe thấy lời này đều có chút lúng túng, lúc không có
ai, bọn họ tất nhiên sẽ không dưng tự nhiên nắm tay, cho nên vừa rồi hai người không chỉ không có sự tiếp xúc về thân thể mà lúc nói chuyện cũng đứng cách nhau khoảng một mét.
Đúng lúc này, Yến Thanh Ngọc đi tới, nhìn thấy Úc Thiên Thiên, kinh ngạc nói: "Thiên Thiên, sao cháu cũng tới đây."
Úc Thiên Thiên cười cười: "Vâng, cháu vốn muốn đi thắp hương, nhưng thấy Bồ Tát mất linh, bây giờ xem ra, không cần."
Những lời này, dường như còn bao gồm hàm ý nào đó, Yến Luật không tự chủ được mà nhăn mày lại.
Bốn người ra khỏi chùa, Yến Thanh Ngọc vì muốn để cho Yến Luật và Ôn Tửu ở
bên nhau, liền ngồi trên xe Jeep địa hình của Úc Thiên Thiên.
Ôn Tửu vừa lên xe, Yến Luật liền quay sang: "Xin cô lần sau chú ý, không được để chuyện này lặp lại."
"Cô ấy sẽ cho rằng tôi và anh đang nói giỡn, coi như là gọi một cái
nickname biệt danh thôi mà." Ôn Tửu còn chưa cảm giác được vấn đề nghiêm trọng như vậy, nhưng Yến Luật lại nhíu đôi lông mày rậm rạp lại, vô
cùng nghiêm túc nói: "Cô phạm phải cái sai lầm này, vừa vặn rất nghiêm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!