"Xem tivi đi, Gala (*) sắp bắt đầu rồi." Ngay cả ông cụ cũng cảm giác được
sự mập mờ dày đặc, để tạo điều kiện thuận lợi cho cháu nội anh anh em em ngọt ngọt ngào ngào, ông đứng dậy rời khỏi bàn ăn, khi đi còn huých nhẹ bà nội, hàm ý không cần nói cũng biết.
[(*) chính là gala chào xuân của truyền hình trung ương Trung Quốc được chiếu vào đêm giao thừa hàng năm]
Bà nội cười hớ hớ lôi cả Hoan Hoan đi, thật sự là hai ông bà am hiểu ý người.
Ôn Tửu càng xấu hổ hơn.
Yến Luật thản nhiên tựa lưng ra sau, cũng tỏ vẻ dù bận vẫn ung dung.
Ôn Tửu đành phải cầm lấy thìa, xúc một miếng cơm đưa tới bên miệng của Yến tiên sinh. Vừa nhìn kỹ ở khoảng cách gần như thế, cô mới phát hiện má
anh có lúm đồng tiền.
Lúm đồng tiền này bình thường ít khi xuất hiện, lúc này đột nhiên hiện lên
là bởi vì Yến tiên sinh đang cắn răng, cố nén chút đắc ý trong lòng rằng rốt cuộc, đã tìm được cơ hội mở mày mở mặt, vùng lên làm ông chủ, cảm
thấy thật sự rất tuyệt vời!
Người đẹp bên cạnh, tay mềm như tuyết, mười ngón thon thon.
Yến tiên sinh nghiêng đầu nhìn người đẹp, thong thả tiếp nhận thìa, "Không
cần, để tự tôi." Chỉ là muốn xem xem cô có tấm lòng này không thôi, sao
thể thực sự để cô bón chứ.
Ôn Tửu không khỏi giận lườm anh một cái, thì ra là cố ý đùa cô.
Yến Luật trân trân ngơ ngẩn, thế mà lại thấy trong cái liếc mắt này, cảm
nhận được hàm ý nũng nịu và hơi hướng thân mật. Anh cảm thấy hài lòng ăn hết sạch bát cơm, thực sự là mỹ vị.
"Còn nữa không?"
"Còn." Ôn Tửu đứng dậy cầm bát đi xới cho anh một bát nữa, khi Yến Luật tiếp
nhận bát, vô ý đụng vào ngón tay cô, trong lòng khẽ run lên. Cũng không
phải là chưa từng nắm tay cô, từng cầm tay cô rồi, nhưng một cái đụng
chạm rất nhẹ nhàng vừa rồi lại không giống với mấy lần trước, có cảm
giác khác thường sao sao đó.
Cơm nước xong, Ôn Tửu thu dọn bàn ăn, Yến Luật đứng dậy giúp đỡ bê bát đũa vào bếp.
Yến tiên sinh đang bị thương như thế, còn tự giác như vậy thực khiến Ôn Tửu kinh ngạc. Hiển nhiên đây là một người đàn ông "triển vọng thênh thang" tràn đầy tiềm năng khai phá, Ôn Tửu vô cùng hân hoan với kết quả dạy dỗ một ngày này của mình.
Mở vòi nước nóng, Ôn Tửu đeo tạp dề bắt đầu rửa bát, Yến Luật lại không rời đi, yên lặng đứng ở bên cạnh cô.
Ôn Tửu ngẩng đầu tò mò nhìn anh, "Có chuyện gì sao?"
"Vất vả rồi, cảm ơn cô." Nói xong, Yến Luật xoay người liền đi.
Ôn Tửu phì cười không ngừng, Yến tiên sinh nói tiếng cảm ơn, thế nào mà mặt cũng đỏ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!