"Anh muốn đi đâu thì cũng nên nói với
tôi một tiếng." Ôn Tửu nhìn Yến Luật, tuy giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng
lại mang theo hương vị không vui.
Cô không nghĩ tới Yến Luật lại đáp trả
một câu: "Cô muốn đi đâu càng nên nói với tôi một tiếng." Anh còn bỏ
thêm một chữ "càng", hơn nữa còn nhấn mạnh chữ càng này.
Ôn Tửu vô cùng thông minh, lập tức đoán
được Yến Luật đang ám chỉ chuyện tự bản thân mình mua quần áo cho anh,
liền cười một tiếng: "Đó là lần ngoại lệ, sau này sẽ không có nữa."
Yến Luật nhìn cô, không lên tiếng.
Bởi vì là giao thừa, nên quầy tính tiền
trong siêu thị xếp thành một hàng dài, một trong những chuyện mà đời này Yến Luật không thích nhất chính là xếp hàng. Đám người trong siêu thị
ồn ào, chen chúc khiến cho anh cảm thấy mỗi phút giây đều như đang bị
hành hạ, anh thật sự rất hối hận mình không nên nhất thời xúc động, bị
mê hoặc bởi một lần "chủ động" của Ôn Tửu.
Anh lấy di động ra, bắt đầu xem tin tức kinh tế và tài chính, giết thời gian.
Hai mươi phút sau, rốt cuộc anh và Ôn
Tửu cũng đứng trước quầy thu ngân, ngay một khắc giao tiền xong, Yến
Luật cảm thấy khắp cả người đều thư thái, như được giải thoát.
Hai người đi tới bãi đỗ xe bên ngoài
siêu thị, đương nhiên đồ đạc đều do Yến Luật xách, bởi vì trong lúc anh
thanh toán, Ôn Tửu đã đi khỏi quầy thu ngân và đứng ở lối ra rồi, vì thế Yến Luật phải tự động xách túi nhựa đi theo.
Ôn Tửu duy trì nụ cười yếu ớt thanh nhã, thưởng thức bộ dạng một tay đút trong túi quần, một tay xách túi nhựa
của Yến tiên sinh, như vậy mới đúng.
Bạn xem, có rất nhiều chuyện, một khi đã làm lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ tự nhiên như vậy đấy. Tuy rằng Yến
tiên sinh âm cơ sở, nhưng vẫn đầy không gian dạy dỗ.
Sau khi lên xe, Ôn Tửu lấy di động ra
xem giờ, sau đó gửi một tin nhắn cho mẹ già. Nếu đã nói với mẹ là mình
đi Thái Lan, vậy thì cô cứ dựa theo thời gian máy bay tới Thái Lan mà
báo tin bình an cho mẹ đâu ra đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!