Thực ra, Yến tiên sinh thật sự đã hiểu lầm ý tốt của Ôn Tửu.
Không phải là cô muốn chọc tức anh, chỉ
là không muốn chiếm lợi của anh mà thôi, bộ đồ này hơi đắt tiền, hơn nữa cô cũng không quen để một người đàn ông lạ lẫm tặng quà, đã không tranh quét thẻ được, vậy thì dùng một hình thức khác trả lại món tiền này cho anh. Chẳng qua, Ôn Tửu lại không ngờ được ý tốt của mình lại khiến cho
một điểm duy nhất còn lại ở trong lòng Yến Luật cũng bị trừ mất, hiện
giờ điểm của cô là 0 điểm.
Xe lên đường cao tốc, đi về phía thành
phố X, không có bật nhạc, ba người đàn ông ở phía trước một người yên
tĩnh hơn một người, phân biệt nhau giống như là đầu gỗ, gạch và tảng đá. Ôn Tửu vừa nhìn đã cảm thấy hình thức ở chung của ba người bọn họ trước sau như một, chính là như vậy.
Tương phản hẳn với sự tĩnh lặng của ba
người đàn ông là Yến Hoan, con bé đúng là đang ở cái tuổi hoạt bát hiếu
động, buồn trong chốc lát, rồi ồn ào muốn xuống xe đi chơi.
Yến Luật làm như không thấy, ngay cả
quay đầu lại vỗ về một câu cũng keo kiệt không chịu bố thí cho. Vì thế
Yến Hoan liền ở trên hàng ghế phía sau lăn qua lăn lại, chỉ trong thời
gian chốc lát, mái tóc được chải gọn đã lăn thành cái ổ gà.
Làm anh trai thì mặc kệ nhưng Ôn Tửu lại nhìn không được, kéo cô nhóc từ trên ghế dậy, giúp nó chải đầu bím tóc lại.
Khóe mắt của Yến Luật liếc qua, trong
lòng hơi sững sờ, không ngờ cô nàng còn rất khéo tay, vậy mà tết lại mái tóc của con nhóc kia xinh xắn như vậy.
Ôn Tửu nhặt cái rubic mà Hoan Hoan ném ở trên chỗ ngồi lên, bắt đầu dạy nó biến thành hình quả cầu, mặc dù Hoan
Hoan nghịch ngợm nhưng lại vô cùng thông minh, không mất nhiều thời gian đã học xong rồi, Ôn Tửu lại dạy nó biến thành súng lục.
Yến Hoan lập tức cầm khẩu súng ngắn làm
từ rubic, nhắm vào đầu của Yến tiên sinh ở hàng phía trước, giòn giòn
giã giã hô vài tiếng: "Pằng chíu pằng chíu pằng chíu".
Ôn Tửu không khỏi bật cười.
Yến tiên sinh "đầu bị trúng đạn" hung dữ quay đầu lại, tịch thu khẩu súng lục của Yến Hoan dễ như trở bàn tay.
Ôn Tửu âm thầm nói: thật sự là một người đàn ông không có chút hài hước nào a, nếu đây là Hứa Toản, nhất định sẽ "ợ" một tiếng mà ngã xuống chỗ ngồi, sau đó "chết" chừng ba phút. Đàn
ông như vậy mới dễ thương a.
Yến Hoan không có đồ để nghịch, lại bắt
đầu bò lên bò xuống lăn qua lăn lại ăn vạ, ngừng trong chốc lát lại la
hét ầm ĩ khát nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!