Chương 9: (Vô Đề)

Không khí mùa này ở Bắc Kinh vẫn còn chút se lạnh, hoàn toàn khác với cảm giác ở Nam Kinh.

Rời khỏi Sơ Sắc, Tạ Nhất Phi một mình bước trên phố, dòng suy nghĩ không tự chủ được mà quay trở lại nhiều năm về trước.

Từ ngày bị Tần Tranh cứu ở trong ngõ, Tạ Đông vô cùng ngưỡng mộ anh, miệng cả ngày chỉ nói về anh.

Tạ Đông kể rằng, Tần Tranh mới chuyển trường từ Nghiêm Thành đến, ở nhà bà ngoại, chính là nhà bà Sở ở dưới nhà Tạ Nhất Phi.  Những tên lưu manh kia sợ anh như vậy là vì đã từng muốn bắt nạt anh nhưng không thành, ngược lại còn bị anh đánh cho một trận nên về sau thấy anh đều tránh xa. Tạ Đông cũng nhờ vậy mà tạm thời thoát khỏi sự quấy rối của đám lưu manh đó.

Nghe xong, Tạ Nhất Phi nhắc em trai: "cậu ấy đã lợi hại như vậy, em phải làm quen với cậu ấy cho tốt."

Tạ Đông thở dài: "Làm sao dễ vậy chứ chị, trong trường muốn làm quen với anh Tranh nhiều lắm. Từ hôm đó đến giờ em vẫn chưa nói chuyện với anh ấy được câu nào, em nghi anh ấy không nhớ em là ai nữa! Em sợ mấy tên lưu manh đó quay lại phát hiện em không quen biết anh ấy, lại đến tìm em gây sự."

Tạ Nhất Phi tò mò: "Sao ai cũng muốn làm quen với cậu ấy, chẳng lẽ chỉ vì cậu ấy đánh nhau giỏi?"

"Dĩ nhiên không phải rồi, anh Tranh không chỉ đánh nhau giỏi, anh ấy còn là một học bá thực thụ! Đừng thấy anh ấy hay trốn học, kỳ thi tháng trước anh ấy nhẹ nhàng đạt hạng nhất toàn khối, hơn người đứng thứ hai gần cả trăm điểm. Trường ta học sinh đỗ đại học loại A cũng ít, nhưng lần này không biết có thể xuất hiện trạng nguyên khoa khoa học tự nhiên không nữa!

Vì thế nên giờ đây hiệu trưởng và các thầy cô đều muốn lấy lòng anh ấy, chị nói xem ai mà chẳng muốn lấy lòng anh ấy chứ?"

Điều này khiến Tạ Nhất Phi hơi bất ngờ.

Một người như anh, tại sao lại đột nhiên chuyển đến một trường trung học phổ thông bình thường như vậy?

Trường của Tạ Nhất Phi khá xa nhà, nên cô chỉ về nhà vào cuối tuần.

Hôm thứ sáu tan học cô liền về nhà luôn, về đến nhà cũng gần tối rồi.

Hôm đó vừa xuống xe buýt, cô thấy Tần Tranh đang đạp xe đi ngang qua.

Hai người là hàng xóm, trước đây thỉnh thoảng cô cũng gặp anh trên đường. Nhưng như Tạ Đông nói, anh dường như đã quên việc mình từng giúp đỡ hai chị em họ, gặp lại vẫn như người xa lạ, nên cô cũng không chủ động nói chuyện với anh.

Nhưng nghĩ đến những lời em trai nói qua điện thoại hôm qua, miệng cô nhanh hơn não, trực tiếp gọi tên anh.

Cậu thiếu niên phanh xe lại không xa ở phía trước cô, quay đầu nhìn về phía cô.

Trong màn đêm, anh mặc bộ đồng phục học sinh xanh trắng, sạch sẽ, tươi tắn, tràn ngập vẻ thiếu niên, trong khi bộ đồng phục ấy trên người em trai cô lại chỉ là một bộ đồng phục quê mùa, tầm thường mà thôi.

Thực ra ngay lúc anh dừng lại, cô đã hối hận rồi, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm làm quen với con trai, huống chi là Tần Tranh, người nhìn qua là đã thấy khó gần rồi.

Nhưng nghĩ đến cậu em trai bất tài của mình, cô đành cố gắng.

Cô liên tục nhắc nhở bản thân, mình lớn tuổi hơn cậu ta, không cần phải sợ.

Cô ngập ngừng bày tỏ ý muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn vì sự giúp đỡ nghĩa hiệp lần trước.

Ban đầu không hy vọng gì, nào ngờ cậu thiếu niên lại hào phóng hỏi cô: "Ăn gì?"

Mời anh ăn cơm là ý nghĩ nhất thời, bị anh hỏi như vậy, cô thực sự hơi lúng túng

- đồ ăn rẻ quá sợ anh không vừa ý, đồ ăn đắt tiền thì cô lại không đủ tiền.

Và ngay khi cô đang do dự thì anh chủ động đề nghị: "Hay là đến quán đó đi."

Cô nhìn theo ánh mắt anh, đó là một quán bán bánh bao súp ở bên kia đường, giá cả phải chăng, hương vị cũng khá ngon.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cười nói không vấn đề..

Cô gọi cho mình một bát mì sợi huyết vịt, bảo anh cứ tự chọn, cuối cùng anh chỉ gọi thêm một phần bánh bao súp.

Cô thích cho nhiều giấm và ớt khi ăn mì, anh dường như lần đầu tiên thấy ai ăn như vậy, tò mò hỏi cô: "Ăn như vậy còn cảm nhận được vị của mì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!