Chương 89: (Vô Đề)

Tần Tranh vốn đang quay lưng về phía cô, đang nhìn về hướng đại sảnh khách sạn ở dưới lầu, có lẽ là nghe thấy tiếng động nên anh quay đầu lại, vẫy tay với cô, dường như là bảo cô đi qua xem gì đó.

Lúc này tuy rằng không có ai đi qua hành lang, nhưng cũng không đảm bảo là không có người ở trong phòng riêng đi ra nhà vệ sinh, vậy thì sẽ nhìn thấy cô và anh ở cùng nhau. Nên cô vốn dĩ không muốn đi, nhưng vì tò mò, vẫn đi qua đó.

Thì ra, ở tầng một có một quán cà phê nhỏ, trong quán cà phê có một màn hình tinh thể lỏng, lúc này nội dung đang phát trên màn hình là một buổi hòa nhạc, nhân vật chính là Beyond.

Khi Beyond còn hoạt động trong giới âm nhạc thì Tạ Nhất Phi còn nhỏ, cô không có cơ hội đến xem buổi hòa nhạc trực tiếp, nhưng video thì cô chưa bỏ qua buổi nào. Nên cho dù đứng ở đây không nghe thấy âm thanh, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra từ mấy khung hình, đó hẳn là buổi hòa nhạc kỷ niệm 20 năm thành lập Beyond và 10 năm ngày Hoàng Gia Câu qua đời được tổ chức tại Quảng Châu vào năm 2003.

Khi đó các thành viên Beyond chỉ còn ba người, mà trước đó bọn họ đã tuyên bố tạm thời giải tán, nhưng buổi hòa nhạc đó vẫn không còn một chỗ trống. Đó là tuổi thanh xuân của một thế hệ. Bọn họ đã hát rất nhiều bài hát cũ, từ 《Biển Rộng Trời Cao》bắt đầu, đến tác phẩm cuối cùng của Gia Câu 《Cuộc chiến hai mươi năm》. Khi nhân viên công tác sử dụng công nghệ mô phỏng 3D, từng khung hình một mà tái hiện hình ảnh của Gia Câu trên màn hình, để sự kiện bốn người cùng đứng trên sân khấu tái diễn, cả hội trường liền sôi trào.

Tạ Nhất Phi vẫn nhớ lần đầu tiên cô xem đoạn video đó, cô đã gần như nghẹn ngào không thành tiếng.

Cô thu lại tầm mắt nhìn sang người bên cạnh, anh đang cúi mắt nhìn cô, ánh mắt đó rất tập trung, sâu nặng, dường như có thể vượt qua thời gian lâu dài.

Đối với rất nhiều người, Beyond không chỉ là một ban nhạc, mà bọn họ còn là một quãng thời gian tuổi thanh xuân đã đi qua không thể quay trở lại, là một sự tồn tại đặc biệt đã khắc sâu vào tâm hồn, chảy trôi trong dòng máu.

Thực ra Tần Tranh đối với cô cũng là một sự tồn tại như vậy.

Hai mối tình trong quá khứ của cô và anh, một mối ghi lại tuổi 20 của cô, mối kia lại mang theo tuổi 30 của cô. Trong hai giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời cô, đều có bóng dáng của anh, hơn nữa sự tồn tại của anh mãnh liệt đến như vậy, mỗi lần đều ảnh hưởng sâu sắc đến cô.

Nên xét về một ý nghĩa nào đó thì, chính anh đã tạo nên cô của hiện tại, anh và quá khứ của bọn họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô.

Con người không ngừng tiến về phía trước trên hành trình cuộc đời, nhưng vẫn luôn không thể thoát khỏi những ràng buộc của quá khứ.

Anh hỏi cô: "Nghĩ kỹ rồi sao?"

"Nghĩ kỹ cái gì?" Ánh mắt của cô dừng lại trên chiếc cằm góc cạnh của anh, biết rõ còn cố hỏi.

"Em biết anh đang nói về cái gì mà." Anh đối diện với cô, một tay chống lên lan can một bên, "Anh hiếm khi có được một ngày cuối tuần, chạy đến đây xa như vậy chính là muốn nghe câu trả lời của em."

Anh quả nhiên là vì cô mà đến.

Đúng lúc này, ở đằng xa có một người đang đi đến, nhìn dáng người thì rất giống một nhân viên công tác của Minh Đức đã ăn cơm cùng với bọn họ.

Sự xuất hiện đột ngột của người này đã làm tan rã ngay lập tức những bong bóng màu hồng đang lơ lửng trong lòng Tạ Nhất Phi.

Cô giật mình, vội vàng cúi đầu xuống, cố gắng dùng thân hình của Tần Tranh để che khuất khuôn mặt mình.

Tần Tranh cũng bị hành động này của cô làm cho ngơ ngác, trong một khoảnh khắc đó, anh thậm chí còn cho rằng đây chính là câu trả lời của cô dành cho anh—chủ động nhào vào lòng anh rồi, vậy thì còn gì mà không hiểu nữa chứ?

Sau này mới ý thức được, cô đang trốn người.

Tần Tranh quay đầu nhìn lại, không quan tâm mà hơi nhếch môi cười, nhưng để phối hợp với cô, anh vẫn hơi dịch người sang một chút, vừa hay che chắn kín mít ánh mắt của đối phương đang chiếu đến.

Đợi người kia đi qua, Tạ Nhất Phi thở hắt ra một hơi, nhưng lại không phải là thở phào nhẹ nhõm, mà có chút bực bội.

Thôi xong rồi, vừa rồi xem như là trang điểm giả tạo ở bữa tiệc đó rồi.

Tần Tranh như là nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: "Mọi người đều chỉ nguyện ý tin vào những gì mà mình muốn tin, sau khi những tin đồn trên mạng kia xuất hiện thì ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, em nếu để ý tất cả thì để ý được hết sao?"

Tạ Nhất Phi vốn dĩ vẫn còn có chút lo lắng, nhưng nghe Tần Tranh nói vậy, cô cũng buông bỏ luôn. Hơn nữa với biểu hiện của cái đám người kia vừa rồi, cô đúng là không cần phải để ý xem bọn họ nghĩ gì nữa.

Tạ Nhất Phi: "Vậy còn anh thì sao, trong phòng hội nghị, còn cả vừa rồi cũng không phải là anh đang giả vờ không quen biết tôi sao?"

Tần Tranh có chút bất ngờ: "Anh cho rằng mình đang phối hợp với một loại sở thích nào đó của em."

Tạ Nhất Phi: "..."

Ở trong phòng riêng lâu, trên người anh đã dính không ít mùi thuốc lá và rượu, nhưng điều này cũng không thể che đậy hoàn toàn được mùi hương gỗ tuyết tùng độc nhất của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!