Sáng thứ Hai, vừa mới bắt đầu một ca mổ lớn cần gây mê toàn thân, sau khi hoàn tất công tác chuẩn bị, tâm trạng của Tống Lương bỗng trở nên uể oải, không nhịn được phải ngáp một cái thật dài.
Bên cạnh anh, Tần Tranh đang được y tá giúp mặc áo blouse phẫu thuật, nghe thấy liền liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Bác sĩ Tống nhanh chóng phát hiện ánh mắt đó, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, rồi lại lập tức phấn chấn lên, tiến lại gần Tần Tranh bí mật hỏi: "cậu đoán tối qua tớ đi đâu nào?"
Tần Tranh không trả lời ngay, đợi y tá phía sau rời đi mới lên tiếng: "Tuổi tác như vậy rồi, rõ ràng sáng nay có ca phẫu thuật mà tối qua còn đi chơi, cậu đúng là quá tự tin vào bản thân rồi."
"Chậc, tuổi tác của tớ thì sao chứ? Rõ ràng là đang sung sức nhất! Nhưng tối qua tớ thực sự định về nhà sớm, kết quả là gặp một cô gái mới quen lại chơi còn hơn tớ, cứ thế ở đến nửa đêm…"
Tần Tranh không hề bất ngờ, không đổi sắc mặt nói: "Cẩn thận bị bệnh."
"Đừng nguyền rủa tớ được không? Đúng rồi, cậu vẫn chưa đoán tớ tối qua đi đâu gặp ai."
"Không hứng thú."
"Đừng mà!"
Tần Tranh bất đắc dĩ, dừng công việc trên tay ngẩng đầu nhìn anh ta.
Tống Lương bí mật nói: "Tối qua tớ gặp Tiêu Tiêu ở Sơ Sắc. Sao nào? Lần này có hứng thú rồi chứ?"
"Nói xong rồi chứ? Nói xong thì làm việc đi."
Tống Lương: "cậu phản ứng gì thế? Cô ấy còn liên tục bóng gió hỏi tớ về tình hình của cậu nữa."
Tần Tranh không để ý đến anh ta nữa, quay người đi về phía máy đọc phim: "Dữ liệu hình ảnh của bệnh nhân chuẩn bị xong chưa?"
Y tá bên cạnh trả lời: "Chuẩn bị xong rồi bác sĩ Tần."
Tống Lương hơi bất ngờ trước thái độ thờ ơ của anh: "Không phải… hai người thực sự chia tay rồi sao?"
Tần Tranh không ngẩng đầu lên nói: "Chưa từng quen lấy đâu ra chia tay chứ?"
"Chưa từng quen? Lừa người à!" Tống Lương đột nhiên lớn tiếng, khiến mọi người xung quanh đều nhìn sang.
Tần Tranh lạnh lùng liếc anh ta một cái, dù không nói gì, nhưng thái độ từ chối tiếp tục trò chuyện rất rõ ràng.
Tuy nhiên, người khác rất sợ ánh mắt như vậy của bác sĩ Tần nhưng Tống Lương lại không sợ.
Anh ta hạ giọng tiếp tục buôn chuyện: "cậu đừng có định giấu tớ, nghe nói hai người không chỉ một lần, nói chưa từng quen ai tin chứ?"
Tần Tranh lười để ý đến anh ta, ngẩng đầu hỏi: "Đưa bệnh nhân đến chưa?"
Có người trả lời: "Đang trên đường, sắp đến rồi."
Tống Lương vẫn chưa từ bỏ, sờ cằm nhìn Tần Tranh: "Tuyệt tình như vậy, chẳng lẽ lại có người yêu mới rồi?"
Tần Tranh vốn định bỏ qua những lời vô nghĩa của người nào đó, nhưng đúng lúc Tống Lương nói ra hai chữ "người yêu mới", trong đầu anh lại đột nhiên hiện lên một khuôn mặt trắng trẻo thanh tú.
Nhưng, cô là người yêu mới nào chứ?
Đúng lúc này, bệnh nhân được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Tần Tranh thu lại suy nghĩ, ra lệnh bắt đầu xác nhận trước khi gây mê, Tống Lương cũng thu lại vẻ mặt đùa giỡn, tập trung vào công việc sắp tới.
Ngày hôm đó, Tần Tranh hầu như dành hết thời gian ở phòng phẫu thuật, mãi đến gần giờ tan làm, anh mới quay về văn phòng.
Chưa kịp uống nước, khoa X
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!