Tạ Nhất Phi coi như là đã cảm nhận được rõ ràng cơn oán khí của bác sĩ Tần, anh mà không vui thì sẽ gây ra động tĩnh hơi lớn. Dù biết khả năng cách âm ở đây không đến nỗi quá tệ, nhưng Tạ Nhất Phi vẫn sợ bị đồng đội ở phòng bên cạnh nghe thấy.
Mãi mới chờ được đến khi ai kia "nghỉ giữa hiệp", cô nhìn thấy khu cắm trại bên kia vẫn còn ánh đèn le lói, gọi điện thoại cho lễ tân mới biết, phim ngoài trời đêm khuya vẫn còn đang chiếu.
Ở trong phòng thì không biết còn phải gây sự đến khi nào, dù sao thì cô cũng không ngủ được, chi bằng ra ngoài xem phim.
Nghe thấy đề nghị của cô, Tần Tranh cố ý hỏi: "Không sợ bị người khác nhìn thấy à?"
Những lời anh nói cô đã nghĩ qua rồi, cũng không phải là không có đạo lý. Giấy không gói được lửa, huống chi Tiêu Tiêu đã sớm nhìn ra giữa cô và Tần Tranh có vấn đề rồi, cô mà còn giả vờ không quen với anh thì thật sự có vẻ rất giả tạo.
Đã như vậy thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.
Đến chỗ chiếu phim, chỉ có lác đác hai ba cặp tình nhân ở đó.
Tạ Nhất Phi và Tần Tranh ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Bộ phim đang chiếu là "Cuốn theo chiều gió" bản do George Cukor đạo diễn, lúc họ đến thì phim đang chiếu đến đoạn Atlanta bị bao vây, Scarlett giúp tình địch năm xưa là Melanie đỡ đẻ. Mỗi lần xem đến đoạn này, Tạ Nhất Phi đều bị xúc động, Scarlett ban đầu ghen tị với Melanie, nhưng sau khi chiến tranh nổ ra thì cô lại nguyện ý ở lại khu chiến sự giúp Melanie sắp sinh đi khắp nơi vượt qua khó khăn.
Mà Melanie khi bị người phương Bắc đến nhà lục soát thì dù cơ thể suy nhược vẫn kiên định đứng trước mặt Scarlett.
Thế giới này không chỉ có tình yêu là tình cảm đáng quý. Một số phụ nữ một khi đã vượt qua được ải tình thì không còn gì có thể cản được họ nữa.
Nhưng mà ải tình có dễ vượt qua đến thế đâu?
Gió đêm thổi qua, mang theo hơi mát của núi rừng. Tạ Nhất Phi lúc này mới ý thức được ra ngoài mặc có hơi ít, Tần Tranh dường như đã nhận ra điều đó, giơ tay lên đặt trên lưng ghế phía sau cô, tạo thành một tư thế dang rộng vòng tay.
Tạ Nhất Phi quả thật cảm thấy có chút lạnh, mà cơ thể của Tần Tranh lại khô ráo và ấm áp, nên cô thuận theo tự nhiên tựa vào vai anh, gần như là cùng lúc, anh thu tay lại, ôm cô vào lòng.
Cô nói: "Bộ phim này hai chúng ta từng xem rồi."
"Khi nào?" Anh nghiêng đầu, ngửi thấy mùi dầu gội đầu của cô, là mùi bưởi giống như của anh.
"Ở thư viện trường chúng ta."
Anh dường như hồi tưởng lại một lát: "À, hình như có chuyện đó."Tống Lương và Vương Lâm từ xa nhìn thấy cảnh này đều ngây người.
Hai người bọn họ sau khi kết thúc biểu diễn lại lấy danh nghĩa bàn chuyện hợp tác sau này mà đi tăng hai ở quán bar, vừa uống vừa nói chuyện đến giờ này, Tống Lương vẫn chưa hết hứng, lại kéo Vương Lâm ra ngoài "đi hóng gió", không ngờ lại gặp được Tạ Nhất Phi và Tần Tranh.
Tống Lương: "Đây là tình tiết gì vậy? Sao tôi có chút không hiểu?"
Vương Lâm tiếp nhận nhanh hơn anh ta một chút.
Thật ra trước đó cô vẫn luôn cảm thấy giữa Tạ Nhất Phi và Tần Tranh có chút không đúng, nếu không phải chuyện của Tiêu Tiêu đã khiến cô có ấn tượng ban đầu thì có lẽ cô đã đoán ra rồi.
Lúc này, cô cuối cùng đã hiểu vì sao Tiêu Tiêu luôn nhắm vào Tạ Nhất Phi, xem ra Tạ Nhất Phi và Tần Tranh ở bên nhau không phải một hai ngày rồi.
Thì ra cái tên bác sĩ Tần kia mới là họa thủy.
Vương Lâm cười: "Xem ra dụng tâm lương khổ của cậu phí công rồi."
"Sao cô biết?"
"Giờ nghỉ giữa hiệp của buổi biểu diễn, cái bàn đó có rộng đâu, những lời cậu và Tiêu Tiêu nói tôi nghe được gần hết rồi."
Tống Lương nhớ lại chiếc thẻ phòng mà mình đã đưa ra, trong lòng thật khổ!
"Bây giờ thì hay rồi, tôi thành Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải người."
Vương Lâm cười nhạo: "Tôi thật sự có chút nghi ngờ mối quan hệ của cậu và bác sĩ Tần có thật sự tốt không đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!