Chương 32: (Vô Đề)

Tạ Nhất Phi lập tức hoàn hồn từ sự mất phương hướng ngắn ngủi, dùng sức đẩy Tần Tranh ra.

"Ủa, cửa này bình thường không khóa mà."

Lại là Lý Xán.

Lúc này, Tần Tranh sau một thoáng không vui, vẻ mặt cũng chỉ nhàn nhạt, trông có vẻ không mấy để ý đến người ngoài cửa hay tình cảnh hiện tại của bọn họ.

"Tôi đi lấy chìa khóa." Là giọng của y tá trưởng.

Cô cầu cứu nhìn về phía Tần Tranh, nhưng khi thấy anh sắp mở miệng nói, cô lại hoảng lên. Tiếng bên ngoài bọn họ nghe rõ mồn một, vậy thì tiếng nói trong phòng người bên ngoài chắc chắn cũng nghe được.

Tạ Nhất Phi vội vàng bịt miệng anh lại.

So với vẻ hoảng hốt của cô, phản ứng của anh lại bình tĩnh hơn nhiều, anh cụp mắt nhìn cô, không biết đang nghĩ gì.

Hơi thở nóng ẩm mơ hồ phả qua mu bàn tay cô, cảm giác dưới lòng bàn tay mềm mại khác thường, và có chút khác biệt so với những chỗ khác.

Y tá trưởng đã rời đi, nhưng Lý Xán dường như vẫn chưa đi, hơn nữa y tá trưởng sẽ nhanh chóng quay lại với chìa khóa... Xem ra hôm nay không thể tránh khỏi kiếp nạn này rồi.

Đều tại Tần Tranh, làm gì mà kéo cô đến đây chứ! Xác định anh sẽ không lên tiếng, cô không khách khí rút tay về.

Tên tội đồ này lại còn cười được! Tạ Nhất Phi càng thêm tức giận.

Tần Tranh đột nhiên cúi người xuống, ghé sát vào tai cô nhẹ nhàng nói một câu "Trốn kỹ nhé", sau đó liền quay người mở cửa.

Nói là để cô trốn kỹ, anh lại không cho cô thời gian phản ứng, may mà Tạ Nhất Phi động tác không chậm, trong khoảnh khắc anh mở cửa đã nép ra phía sau cánh cửa.

Cùng lúc đó, giọng của Lý Xán lại vang lên: "Sư huynh? Sao anh lại ở trong này?"

Không gian phòng thay băng có hạn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết, chỉ cần người ngoài cửa có ý muốn nhìn thêm vào bên trong, rất nhanh sẽ phát hiện ra Tạ Nhất Phi.

Tạ Nhất Phi tim treo lên cổ, trong đầu lóe lên đủ loại lý do và giải thích lộn xộn mà ngay cả bản thân cô cũng không thể thuyết phục nổi...

"Vừa nãy đang gọi điện thoại, không nghe thấy các cô gõ cửa. À đúng rồi, cái bệnh án lần trước cô đưa cho tôi, tôi xem rồi, cô đi theo tôi một chút..."

Trong lúc nói chuyện, Tần Tranh đã nhanh tay đóng cửa lại.

Nghe tiếng bước chân của người ngoài cửa càng lúc càng xa, Tạ Nhất Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô cúi đầu xem xét lại mình, xác định không có vấn đề gì, mới kéo cửa đi ra, kết quả suýt chút nữa đã đụng phải y tá trưởng đang cầm chìa khóa quay lại.

"Cô Tạ? Cô ở trong này nãy giờ sao?"

Tạ Nhất Phi khựng lại, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Tôi vừa mới tới."

Y tá trưởng nghi ngờ: "Cô đến phòng thay băng có việc gì sao?"

Tạ Nhất Phi đầu óc nóng lên nói: "Tôi vừa bị chó cắn, xem có thuốc gì bôi không."

Y tá trưởng lập tức căng thẳng: "Vậy không phải chuyện nhỏ, mau khử trùng đơn giản rồi nhanh đi tiêm phòng đi."

Tạ Nhất Phi vốn không giỏi nói dối, lời nói dối thốt ra sợ người khác không tin, lại càng sợ người khác tin chắc. Nhưng cô phát hiện, từ khi gặp Tần Tranh, cô dường như đã nói hết những lời nói dối trong đời mình rồi.....

Tạ Nhất Phi cùng Ngu Khiết đi hóa trị lần đầu tiên, mất gần bốn tiếng. Cô nghe người ta nói khi hóa trị cơ thể sẽ có một loạt cảm giác khó chịu, ví dụ như sốt, đau đầu, đau cơ, đau xương... Ngu Khiết tuy không nói một lời, nhưng Tạ Nhất Phi có thể thấy được quá trình này hẳn là rất khó chịu.

Sau khi hóa trị xong, Ngu Khiết về nhà liền bắt đầu tiêu chảy và nôn mửa, cả người cũng trở nên vô cùng suy nhược, nhưng chị Lưu y tá chăm sóc nói đây đều là phản ứng bình thường, hơn nữa phản ứng phụ của Ngu Khiết trong số những bệnh nhân cần hóa trị cũng không tính là nghiêm trọng, Tạ Nhất Phi mới yên tâm.

Triệu chứng của Ngu Khiết quả nhiên dần dần thuyên giảm sau hai ngày, trạng thái ngày một tốt hơn, mỗi ngày đều ăn ngon ngủ kỹ, còn đi tản bộ nửa tiếng. Tạ Nhất Phi cuối cùng cũng có thời gian cho riêng mình, bắt đầu khôi phục các buổi biểu diễn ở Sơ Sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!