Chương 30: (Vô Đề)

Tần Nhất Minh ôm mặt, không thể tin được nhìn cô.

Tạ Nhất Phi cảm thấy trong đầu ong ong không ngừng, một hồi lâu, âm thanh xung quanh mới lại ùa vào tai cô.

Cô lặng lẽ nắm chặt bàn tay phải đang run rẩy: "Đừng nghĩ ai cũng bẩn thỉu như anh."

Trước đây Tạ Nhất Phi cho rằng nhu nhược không phải là một khuyết điểm quá lớn, giờ phút này cô mới ý thức được mình đã sai lầm đến mức nào.

Nhu nhược không chỉ là tính tình mềm yếu, mà còn là sự dũng cảm để gánh vác trách nhiệm, gánh vác sai lầm. Những người như Tần Nhất Minh đã nhu nhược đến mức không dám đối mặt với sự thật, chỉ biết tự lừa mình dối người để đổ trách nhiệm lên người khác.

Nhưng sự do dự của cô lại chẳng phải là một kiểu nhu nhược sao? Chính cô đã không kết thúc mối quan hệ sai lầm này kịp thời, cuối cùng biến nó trở nên hoàn toàn khác biệt, thậm chí không còn chút hồi ức tốt đẹp nào, mà chỉ còn lại tổn thương và oán hận.......

Từ nhà Tần Nhất Minh đi ra, Tạ Nhất Phi tiếp tục bước đi vô định trên đường phố.

Đang là giữa mùa hè, tuy rằng thời gian đã không còn sớm, nhưng trên đường vẫn náo nhiệt. Có người ung dung dắt chó tản bộ, có người nô đùa cùng bạn bè, có người vội vã trở về nhà, chỉ có cô giống như người sống ở một không gian khác, không hòa nhập với mọi người.

Đột nhiên, một tiếng hoan hô vang lên từ một cửa hàng bên đường. Tạ Nhất Phi theo bản năng dừng bước. Đây là một quán bar, qua cửa kính, có thể thấy trong không gian không lớn tụ tập rất nhiều nam nữ, trên màn hình lớn treo trên quầy bar đang phát trực tiếp trận bóng. Người trong quán có người xem bóng, có người trò chuyện với bạn bè, thậm chí có người còn đang cầm máy tính xách tay làm việc.

Tạ Nhất Phi bỗng nhiên rất khao khát sự náo nhiệt ồn ào này.

Cô đẩy cửa quán bar, lập tức bị tiếng người ồn ào bao vây, giống như từ một thế giới bước sang một thế giới khác.

Bình thường cô rất ít khi uống rượu, cũng không hiểu tại sao có người thích uống rượu, cho đến khi cồn bắt đầu làm tê liệt thần kinh của cô, khiến những suy nghĩ hỗn loạn trở nên bình tĩnh, khiến cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và cũng cảm thấy thư giãn.

Tiếng người xung quanh dần dần trở thành tạp âm, khiến cô buồn ngủ...

Khi tỉnh lại lần nữa, cô bị người khác đánh thức... Mơ màng mở mắt, đập vào mắt cô là một bóng dáng quá cao lớn.

Người đàn ông mất kiên nhẫn giơ tay xem giờ: "Cô xem bây giờ mấy giờ rồi?"

"Mấy giờ gì chứ?" Tạ Nhất Phi nheo mắt cố gắng nhìn rõ người đến là ai.

Bóng người trước mắt dần dần rõ ràng, Tần Tranh hơi nhíu mày, vẻ mặt khó chịu: "Đi thôi, người ta sắp đóng cửa rồi."

Sao lại là anh?

"Sao anh lại đến đây?"

"Nghe nói cô chờ tôi cả buổi chiều, vừa xong việc gọi lại cho cô, kết quả nghe cô nói nhảm nửa tiếng."

Nghe anh nhắc nhở, Tạ Nhất Phi mơ hồ nhớ ra mình vừa nãy hình như đúng là đã gọi điện thoại cho ai đó, hóa ra là anh.

Tạ Nhất Phi xoa xoa cái đầu choáng váng: "Xin lỗi nha, tôi đã nói gì vậy?"

"Cô không nhớ gì cả sao?"

Tạ Nhất Phi suy nghĩ kỹ, chỉ mơ hồ có ấn tượng mình đã gọi điện thoại, còn nói gì thì cô thực sự không nhớ được. Nhưng sau khi ngủ một giấc, cô đã tỉnh táo hơn trước rất nhiều.

Anh nhìn ly rượu trước mặt cô hỏi: "Uống nhiều rượu như vậy, chỉ vì chia tay với Tần Nhất Minh sao?"

Xem ra trong điện thoại cô đã nói không ít.

Sự suy sụp của cô ngày hôm nay đương nhiên có công lao của Tần Nhất Minh, nhưng như vậy còn chưa đủ để đánh gục cô, nhiều nhất chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi. Vậy rốt cuộc điều gì đã khiến cô suy sụp đến vậy?

Có lẽ là bệnh của sư mẫu, là sự gánh vác trách nhiệm quá lâu, hoặc có lẽ chỉ là sự bất lực trước số phận và sự bực bội khi bản thân không thể thay đổi được điều gì.

"Kết quả bệnh lý của sư mẫu tôi có rồi."

"Tôi biết rồi." Vẻ mặt anh dịu đi, "Muộn quá rồi, về thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!