Đêm đã khuya, nhưng quán bar vẫn còn rất náo nhiệt.
Tần Tranh len qua đám nam nữ đang say sưa mua vui trong đêm, tìm đến Tống Lương đang ngồi bên quầy bar.
Tống Lương liếc nhìn anh, nói với nhân viên pha chế: "Cho cậu ấy một ly "Tra nam Quốc Mậu"."
Tần Tranh không có tâm trạng để ý đến sự trêu chọc của anh ta, hỏi: "Hôm nay sao chỉ có một mình cậu?"
Tống Lương: "Chẳng phải cậu không thích uống rượu với đám người đó sao? Sau này không gọi bọn họ nữa."
Tần Tranh: "Cậu cũng bớt uống rượu lại đi, như cậu thế này, lúc gây mê chắc phải dùng thuốc nhiều hơn người khác đấy."
"Hừ, cậu đang nguyền rủa tớ đấy à?"
Rượu được mang lên, Tần Tranh cầm ly uống một ngụm lớn.
Tống Lương quan sát thần sắc của anh: "Sao tớ thấy hôm nay tâm trạng cậu không tốt?"
Tần Tranh nghĩ đến đôi nam nữ đang ôm nhau trong đêm tối, không có phản ứng gì thêm: "Gọi tớ đến có chuyện gì?"
"Chủ yếu là uống rượu, tiện thể giúp bạn bè một việc nhỏ."
"Chuyện gì?"
Tống Lương liếc nhìn phía sau anh, cười một cách đầy ẩn ý.
Tần Tranh theo tầm mắt của anh ta quay đầu lại, vừa hay chạm mắt với Tiêu Tiêu.
Tống Lương: "Vừa nãy chẳng phải cậu đang buồn bực sao? Bây giờ đỡ hơn rồi chứ?"
Tần Tranh không trả lời câu hỏi của Tống Lương, anh ngửa cổ uống cạn ly rượu, quay người đi ra ngoài.
Giọng của Tống Lương vang lên từ phía sau: "Ê, cậu đi đâu vậy?"
"Ra ngoài hút điếu thuốc."
Hai bên đường bên ngoài quán bar trồng những cây hòe cao lớn, vào thời điểm này cành lá xum xuê che khuất bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy một chút màu sắc của bầu trời đêm qua kẽ lá.
Tần Tranh châm một điếu thuốc, hít một hơi sâu, cùng với gió đêm mùa hè hít vào tận đáy phổi.
Từ xa truyền đến âm thanh "thịch thịch", giống như nhịp tim của con người. Anh theo âm thanh nhìn sang, thấy hai ba học sinh cấp ba đang vừa cười nói vừa đập bóng rổ từ xa đến gần, rồi đi lướt qua trước mặt anh.
Lúc này anh mới nhận ra đã cuối tháng 8, học sinh sắp khai giảng rồi.
Vậy Tạ Nhất Phi có phải cũng sắp trở về trường không?
Đúng lúc này, một cơ thể mềm mại đột nhiên áp sát vào sau lưng, một đôi tay giống như rắn quấn chặt lấy anh.......
Tạ Nhất Phi hiếm khi được ngủ một giấc đã đời, gần trưa mới thức dậy.
Khi cầm điện thoại xem giờ, cô phát hiện một nhóm chat WeChat nào đó đã có 99+ tin nhắn chưa đọc.
Trong nhóm này đều là thành viên của tổ dự án thuốc nhắm trúng đích, có sinh viên của cô, cũng có người của Minh Đức. Hôm nay mọi người đều rất tích cực phát biểu, Tạ Nhất Phi ban đầu còn tưởng họ đang bàn về công việc, lướt lên trên mới phát hiện ra là đang tám chuyện.
Đột nhiên, một tấm ảnh hiện ra trước mắt.
Bên đường phố quán bar rực rỡ đèn hoa, dưới những cây hòe cao lớn, người đàn ông mặc sơ mi và quần tây đen đang cúi đầu hút thuốc, một cô gái tóc ngắn đang ôm lấy anh từ phía sau. Vì góc độ nên khuôn mặt của người đàn ông mờ tối không rõ, nhưng khuôn mặt của Tiêu Tiêu lại rất rõ ràng, cô nhắm mắt, toàn tâm toàn ý dựa vào người đàn ông, sự ngưỡng mộ và quyến luyến trên mặt không thể giấu giếm.
Trai xinh gái đẹp, lại thêm bầu không khí lãng mạn như vậy, tấm ảnh này quả thực có thể làm poster rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!