"Gần đây cô và Tần Nhất Minh thế nào rồi?" Tần Tranh hỏi.
Chủ đề này của anh quá đột ngột, Tạ Nhất Phi nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng nhắc đến Tần Nhất Minh, tâm trạng của Tạ Nhất Phi càng thêm bực bội.
Từ sau đêm hôm đó, Tần Nhất Minh đúng là ân cần hơn trước, nhưng tình cảm của hai người lại không trở nên tốt hơn, thậm chí cô còn phát hiện mình có chút sợ gặp anh ta.
Kính đã nứt, chung quy vẫn không còn trong suốt nữa.
"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Xem ra là vẫn chưa chia tay." Anh nhìn cô một cái, "Vì sao? Không nỡ ra tay, hay là không đành lòng?"
"Đây chẳng phải là một ý sao?"
"Không giống nhau. Không nỡ ra tay chứng tỏ cô đã không còn yêu anh ta nữa, không đành lòng chứng tỏ cô vẫn còn tình cảm với anh ta."
Tần Tranh dường như luôn có thể nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng rốt cuộc cô đối với Tần Nhất Minh là loại nào, bản thân Tạ Nhất Phi cũng không nói rõ được.
"Ai nói là chúng tôi muốn chia tay?"
Tần Tranh cười như có như không.
Tạ Nhất Phi không muốn tiếp tục thảo luận về Tần Nhất Minh với anh nữa, bèn mở radio trên xe.
Lúc này radio đang phát bản tin giao thông, bao gồm nơi nào bị ngập nặng, nơi nào có xe bị chết máy, lối ra tàu điện ngầm nào bị nước mưa tràn vào, dưới gầm cầu vượt nào có người bị mắc kẹt trong xe chờ cứu viện, v.v...
Âm thanh radio tràn ngập cả không gian xe, hai người đồng loạt im lặng lại.
Thì ra cả một đêm nay, cả Bắc Kinh đều rơi vào hỗn loạn vì trận mưa lớn này.
Ảnh hưởng bởi những tin tức này, bầu không khí trong xe dường như cũng trở nên căng thẳng hơn.
Tạ Nhất Phi nhớ năm ngoái cũng từng có một trận mưa lớn như vậy, nghe nói một cặp vợ chồng già đã chết ngạt trong xe nhà mình vì trận mưa đó. Và đêm nay, không biết sẽ còn bao nhiêu người gặp nạn.
Gần đến gầm cầu vượt mà Tạ Nhất Phi lo lắng nhất, quả nhiên đã thấy có xe chết máy trên đường, các xe khác cẩn thận đi vòng qua, khiến đường bị tắc nghẽn. Hiện tại tình huống này cho dù Tần Tranh đồng ý cho cô xuống xe đi bộ về, thì anh cũng không thể quay đầu lại được.
Bọn họ đành phải cắn răng đi tiếp, một quãng đường ngắn ngủi mấy trăm mét mà họ đi mất hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng coi như có chút kinh hãi mà đến được dưới lầu nhà của Tạ Nhất Phi.
Lúc này mưa còn lớn hơn cả nửa tiếng trước, cần gạt nước làm việc không ngừng nghỉ, nhưng nước mưa vẫn phủ đầy kính xe.
Radio vẫn đang phát tin tức về việc đoạn đường nào đó đang thực hiện cứu viện khẩn cấp, xin các phương tiện khác tránh đường, chính là nơi mà họ vừa đi qua, thì ra sau khi họ rời đi không lâu thì lại có xe chết máy ở đó.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng vì đưa cô về mà bị làm lỡ thời gian lâu như vậy, nếu mưa không tạnh thì tình hình giao thông sẽ chỉ ngày càng tệ hơn, có lẽ khi anh trở về sẽ gặp nguy hiểm.
Cô do dự một hồi, đề nghị: "Hay là anh vào nhà tôi uống trà đã nhé, đợi mưa nhỏ một chút rồi về?"
Sợ anh hiểu lầm điều gì, cô lại giải thích: "Đi một đoạn đường này anh cũng thấy rồi, trên đường có quá nhiều tai nạn, tôi sợ anh về không thuận lợi, hôm nay tình cảnh này nếu lỡ xe chết máy giữa đường, đợi cứu viện cũng không biết phải đợi đến bao giờ."
Tần Tranh: "Hiếm có đấy, dễ dàng vậy đã được uống trà nhà cô rồi."
Khi nói câu đó, Tạ Nhất Phi đã đoán là anh chắc chắn sẽ nhắc đến chuyện hơn một tháng trước, người này quả nhiên vẫn còn thù dai. Nhưng thấy anh vất vả đưa cô về, cô cũng lười so đo.
Trong khoảnh khắc mở cửa xe, gió đêm mang theo mưa tạt vào trong xe.
Cô vừa định lao vào mưa, thì trên đầu đột nhiên có thêm một chiếc áo vest. Tần Tranh không biết đã tìm chiếc áo này từ đâu, một phần nhỏ che trên đầu anh, một nửa còn lại đang chờ che mưa cho cô.
"Còn ngẩn người ra đó làm gì?" Anh thúc giục cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!