*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Nhất Phi lại không thể cười nổi, cô không hiểu gì mà nhìn Tần Nhất Minh bên cạnh, Tần Nhất Minh thì lại ngơ ngác nhìn người phụ nữ trung niên vừa từ trong bếp đi ra. Bà ấy không cao, nhưng vóc dáng được chăm sóc rất tốt, có vài phần giống Tần Nhất Minh, có lẽ chính là mẹ của Tần Nhất Minh.
Mẹ Tần chào hỏi bọn họ: "Đây là cô giáo Tạ đúng không? Thường nghe Nhất Minh nhắc đến cháu. Mau vào nhà ngồi."
"Dạ thưa dì, dì cứ gọi cháu là Nhất Phi được rồi ạ."
Hàn huyên vài câu, mẹ Tần đột nhiên hỏi cô: "Nhất Phi à, nghe nói cháu vừa phẫu thuật xong, sức khỏe hồi phục thế nào rồi?"
"Về cơ bản không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày ạ."
Mẹ Tần dừng lại một chút rồi lại nói: "Năm tháng này à, nhiều người mắc bệnh tuyến vú quá, tuổi còn ngày càng nhỏ đi… À đúng rồi, của cháu là lành tính đúng không?"
Tạ Nhất Phi ngẩn người, không ngờ mẹ Tần sẽ hỏi như vậy.
Tần Nhất Minh giành nói trước khi cô kịp mở miệng: "Đương nhiên là lành tính rồi, con đã nói rồi mà chỉ là một cuộc tiểu phẫu thôi, cũng giống như cắt ruột thừa thôi mà."
Vừa nói lại vừa nhìn Tạ Nhất Phi: "Mẹ anh cũng chỉ là lo cho em thôi, vẫn luôn để ý chuyện này."
Tạ Nhất Phi miễn cưỡng cười. Cô hiểu sự quan tâm của mẹ Tần đối với chuyện này, nhưng lại hỏi một vấn đề như vậy với cô trong lần đầu gặp mặt, ít nhiều vẫn khiến cô có chút xấu hổ.
Mẹ Tần: "Đúng vậy, dì cũng vì quan tâm mới hỏi thôi. Nhưng mà nói ra thì thật là trùng hợp, nếu như không phải Tiểu Tranh hỏi Nhất Phi hôm nay có đến không trong điện thoại, thì dì còn không biết Nhất Phi lại là bệnh nhân của Tiểu Tranh đấy."
Lời này giống như là đang giải thích lý do Tần Tranh xuất hiện ở đây, nhưng Tạ Nhất Phi vẫn còn mơ hồ, không hiểu gì cả.
Tần Tranh vẫn luôn im lặng nãy giờ lên tiếng: "Hơn một tháng trước dì hai đã gọi con đến nhà chơi rồi, nhưng không may là thời gian đó con đang bận, bận mãi đến tuần này, nên mới hẹn dì hai là hôm nay đến. May mà mọi người cũng ở đây, dù sao thì trước đó cũng đã nói sẽ cùng cô Tạ thảo luận về thuốc điều trị nhắm tới đích, nhưng vẫn chưa có cơ hội."
Lần này Tạ Nhất Phi đã hiểu ra, người mẹ Tần muốn hẹn thực ra là Tần Tranh, vì Tần Tranh nhắc đến cô, cô mới được mời đến. Cô còn đang thắc mắc sao mẹ Tần lại đột nhiên muốn gặp cô, thì ra là vì nguyên nhân này.
Cô cảm thấy có người nắm lấy tay mình, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Tần Nhất Minh.
Tần Nhất Minh nói với Tần Tranh: "em đúng là người bận rộn, hẹn em bao nhiêu lần rồi cũng không có thời gian, xem ra vẫn phải để mẹ anh ra mặt mới được."
Lời này rõ ràng đã thành công làm hài lòng mẹ Tần, nếp nhăn trên mặt bà càng sâu hơn, nhìn thời gian rồi nhiệt tình mời mọi người lên bàn ăn cơm.
Nghe người nhà họ Tần người một câu người một câu hàn huyên, Tạ Nhất Phi cảm thấy mình giống như một người vô hình.
Nghĩ đến cái bộ dạng 'như lâm đại địch' của mẹ cô khi nghe cô nói sẽ đến nhà Tần Nhất Minh ăn cơm, cô lại thấy buồn cười.
Mẹ Tần đột nhiên nhìn cô: "Nhất Phi là đang nghĩ đến chuyện gì vui sao?"
Tạ Nhất Phi hoàn hồn lại: "Chỉ là cảm thấy khá trùng hợp thôi ạ."
"Đúng là trùng hợp thật, nhưng nếu không phải Tiểu Tranh nhắc đến Nhất Phi trong điện thoại, thì dì cũng không biết Nhất Phi lại phẫu thuật, Nhất Minh cũng vậy, dì mà không hỏi thì là định không nói cho dì biết luôn đúng không?"
Tạ Nhất Phi nói: "Chỉ là một cuộc tiểu phẫu thôi, sợ mọi người lo lắng nên cháu cũng không cố ý nói với những người khác, ba mẹ cháu đến bây giờ cũng không biết ạ."
Mẹ Tần: "Vậy thì cháu không đúng rồi. Tuy rằng phẫu thuật không lớn, nhưng bệnh tuyến vú không biết đâu mà lần, lỡ không may sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cháu không nói có lẽ là xuất phát từ lòng tốt không muốn người lớn lo lắng, nhưng dù sao thì chuyện này cũng không giống như cảm cúm hay va quẹt thông thường, người lớn cũng có quyền được biết chứ, cháu nói có đúng không?"
Tạ Nhất Phi không ngờ một câu "khá trùng hợp thôi" của mình, trong tai mẹ Tần lại có ý khác, giống như là cô cố ý che giấu bệnh tình, vì gặp Tần Tranh nên mới không che giấu được nữa.
Tạ Nhất Phi cười như không cười.
Phản ứng này của cô rõ ràng không thể khiến mẹ Tần hài lòng, càng không thể khiến bà an tâm.
Bà tiếp tục nói: "Nếu đã nhắc đến bệnh này rồi, Nhất Phi cháu đừng để bụng nhé, dì lại hỏi thêm một câu nữa, hiện tại kiểm tra ra là lành tính, vậy tương lai có nguy cơ bị ung thư không?"
Không đợi Tạ Nhất Phi trả lời, Tần Nhất Minh vội vàng nói: "Đều lành tính rồi còn ung thư cái gì nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!