Sau khi thuốc tê hết tác dụng, vết thương quả nhiên bắt đầu đau âm ỉ, lo lắng buổi tối ngủ không ngon Tạ Nhất Phi định uống một viên thuốc giảm đau.
So với sự náo nhiệt ban ngày, lúc này khu nội trú đã tắt đèn trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Cô đến quầy y tá, bên trong chỉ có một y tá đang trực ban, chính là cô y tá đã đưa cô đi kiểm tra hôm qua. Có lẽ là vì quá mệt mỏi, cô bé đang nhắm mắt day day thái dương để giảm bớt mệt nhọc.
Tạ Nhất Phi tiến lên giải thích ý định của mình, cô y tá không đợi cô nói xong đã lấy ra hai viên thuốc giảm đau đưa cho cô.
"Bác sĩ Tần đã dặn dò trước rồi."
Đối với sự chu đáo tỉ mỉ của Tần Tranh trong công việc, Tạ Nhất Phi đã không còn bất ngờ nữa rồi.
Thấy cô y tá liên tục ngáp trông rất buồn ngủ, cô có chút áy náy nói: "Các anh chị nhân viên y tế vất vả quá, muộn thế này rồi mà vẫn chưa được nghỉ ngơi."
Cô y tá lúc này không bận lắm, nghe vậy liền cười nói: "Y tá chúng tôi thì còn đỡ, chỉ là đổi ca hơi mệt thôi. Thực ra bác sĩ còn vất vả hơn chúng tôi, cứ lấy bác sĩ Tần làm ví dụ đi, sáng 7 giờ rưỡi đã đến kiểm tra phòng rồi, nếu như gặp ngày khám bệnh thì 8 giờ còn phải đi khám bệnh nữa, một buổi sáng phải khám cho mấy chục cả trăm bệnh nhân, buổi trưa còn không được nghỉ ngơi, vẫn còn một đống bệnh nhân chờ thay băng, buổi chiều thì thường có phẫu thuật, hôm nay cũng vậy, ngoài ca của cô ra, anh ấy còn làm bốn ca phẫu thuật lớn gây mê toàn thân, giờ này còn chưa về nữa…"
Vừa nói cô y tá vừa nhìn ra phía sau lưng cô, Tạ Nhất Phi cũng quay đầu nhìn theo, vào giờ này trong khu bệnh không còn nhiều phòng sáng đèn, văn phòng bác sĩ chính là một phòng.
Cô y tá nhỏ thở dài: "Chậc chậc, người sắt chắc cũng chỉ đến thế là cùng."
Trước đây Tạ Nhất Phi chỉ nghe nói bác sĩ rất bận, nhưng không ngờ lại bận đến mức này. Điều đáng quý hơn nữa là, dù công việc có nhiều đến đâu, cũng không thấy anh có dù chỉ một chút hoảng loạn hay mất kiên nhẫn.
Bất kể anh đối xử với tình cảm như thế nào, hay nhìn nhận cô ra sao, ít nhất với tư cách là một bác sĩ, anh rất tròn vai, thậm chí còn xuất sắc.
Nhận thức này khiến Tạ Nhất Phi khi nghĩ lại những hiểu lầm trước đây của mình về anh lại càng cảm thấy xấu hổ và có lỗi hơn.
Cô thật lòng nói: "Cảm ơn cô, cũng cảm ơn bác sĩ Tần."
Cô y tá trêu chọc cô: "Cảm ơn bác sĩ Tần thì nói với tôi làm gì, muốn cảm ơn thì cô cứ cảm ơn trực tiếp anh ấy đi."
Tạ Nhất Phi cười cười không đáp lời.
Sau khi uống thuốc và về đến phòng bệnh, vết thương dường như không còn đau nhiều như vậy nữa, nhưng cô biết, thuốc không có tác dụng nhanh như vậy được.
Nằm trên giường, cô lại nghĩ đến lời của cô y tá vừa rồi, liền do dự có nên gửi một tin nhắn WeChat cảm ơn Tần Tranh không, ít nhất là chuyện y tá chăm sóc cô vẫn chưa cảm ơn anh.
Đúng lúc này, cô mơ hồ nghe thấy một tiếng khóc nức nở, khi có khi không.
Cả buổi tối nay, phòng bệnh chưa từng hoàn toàn yên tĩnh, trước đó là tiếng chị gái giường bên cạnh rên hừ hừ vì đau, lúc này chị dường như đã ngủ rồi, nhưng lại có tiếng khóc.
Chiều nay, phòng bệnh của họ lại có thêm một cô gái, trong lúc nói chuyện cô biết được cô gái đó còn nhỏ hơn Tạ Nhất Phi hai tuổi, nghe nói làm việc ở một công ty nước ngoài, vốn dĩ xinh đẹp trẻ trung tiền đồ rộng mở, nhưng đột nhiên phát hiện ra ung thư, hơn nữa lúc phát hiện thì đã di căn rồi.
Nghe theo hướng âm thanh phát ra, có lẽ là cô ấy.
Tạ Nhất Phi nhìn trần nhà tối om, đột nhiên cũng không còn buồn ngủ nữa.
Nếu ví cuộc đời con người như dòng sông, thì có người cuộc đời là dòng sông lớn hùng vĩ, những gập ghềnh nhỏ bé cũng chỉ là sự điểm xuyết trong cuộc đời của họ. Còn có người cuộc đời chỉ có thể xem là dòng suối quanh co khúc khuỷu, một tảng đá lớn hơn chút cũng có thể thay đổi quỹ đạo hành trình của họ.
Tuy rằng điểm cuối và nơi về của tất cả mọi người đều là biển cả, nhưng phong cảnh ven đường khác nhau, những khúc quanh đã rẽ, những vấp ngã đã gặp phải, những gian truân đã trải qua cũng khác nhau.
Nhưng vì sao có người là dòng sông lớn hùng vĩ, còn có người lại chỉ có thể là dòng suối quanh co?
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Tranh đúng giờ đến kiểm tra phòng bệnh.
Nếu như không nhìn thấy áo sơ mi của anh đã thay đổi, Tạ Nhất Phi gần như đã không nghi ngờ rằng tối hôm qua anh căn bản không về nhà.
Tần Tranh vẫn như thường lệ quan tâm dặn dò những bệnh nhân khác, đến chỗ Tạ Nhất Phi thì chỉ bỏ lại một câu "Đến văn phòng của tôi" rồi rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!