Thời gian trôi đến cuối tháng 8, còn vài ngày nữa là đến ngày khai giảng, anh đột nhiên hỏi cô có thời gian đi Thượng Hải với anh vài ngày tới không.
Tạ Nhất Phi: "Thời gian cụ thể là khi nào?"
"Nếu không có gì bất ngờ thì là thứ sáu tuần sau, chủ nhật về. Một trường đại học ở Thượng Hải mời chủ nhiệm đến giảng bài, bà ấy chê bên đó đang nóng nên việc này lại rơi vào đầu tôi."
Tạ Nhất Phi tính toán thời gian, lúc đó đã khai giảng rồi.
Tần Tranh có lẽ cũng nghĩ đến điều này: "Xin nghỉ hai ngày có được không? Chuyến đi này của tôi, phải ở bên ngoài mấy ngày đấy."
Ý của câu nói này là nếu cô không đi cùng, vậy họ sẽ không gặp nhau trong vài ngày.
Khi còn mười mấy tuổi, anh đã bám người như vậy rồi. Không ngờ bây giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn thế.
Nghĩ đến đây, Tạ Nhất Phi không nhịn được cười.
Tần Tranh: "Em cười gì vậy?"
"Không có gì, nghĩ đến việc anh dẫn em đi chơi nên em rất vui."
"Không chỉ là đi chơi." Tần Tranh nói, "Đi Thượng Hải sẽ đi ngang qua Nam Kinh, anh muốn đưa em đi gặp ông bà ngoại và mẹ anh."
Có lẽ trong mắt Tần Tranh, chỉ có ông bà ngoại và mẹ anh mới là người thân của anh, anh đề nghị đưa cô đi gặp họ, chính là muốn hoàn toàn bộc lộ quá khứ và con người thật nhất của anh ra trước mặt cô, cũng là sự khẳng định với cô.
Tạ Nhất Phi: "Vậy thì em nhất định phải đi."
Tần Tranh cười: "Được, lát nữa anh sẽ đặt vé."
Mối tình mập mờ của mười năm trước là cơn mưa tuổi trẻ mà họ cùng nhau trải qua, khi đó họ còn chưa hiểu sự khác biệt giữa thích và yêu. Còn mười năm sau, dưới sự luân hồi của số phận, họ lại gặp nhau lần nữa, với tâm thái của người trưởng thành trải qua những yêu thương và đau khổ của nhân gian, trong những ngày mặt trời mọc và lặn, trong bốn mùa luân chuyển, họ đã nhìn rõ trái tim của nhau, cũng thực sự hiểu được thế nào là yêu.....
Thượng Hải đã mưa liên tục mấy ngày, thứ bảy này, mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Buổi giảng bắt đầu vào 9 giờ sáng, bao gồm nội dung giảng dạy và giao lưu tổng cộng hai tiếng.
Bên ngoài đang mưa, Tần Tranh muốn Tạ Nhất Phi ở lại khách sạn nghỉ ngơi, nhưng Tạ Nhất Phi từ chối.
Cô cũng muốn nghe anh sẽ giảng những gì, quan trọng hơn là cô còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của anh khi lên lớp.
Trường đại học y khoa Thượng Hải mời Tần Tranh đến giảng dạy, nghe nói đây là một hoạt động trong chuỗi sự kiện của trường, Tần Tranh chỉ là một trong những chuyên gia được mời.
Buổi sáng mưa không lớn, cả thành phố bị bao phủ trong màn mưa mờ ảo. Tần Tranh và Tạ Nhất Phi cùng nhau che một chiếc ô mượn từ khách sạn, xuất phát đến trường.
Khuôn viên trường vào thứ bảy rất yên tĩnh, hội trường tổ chức buổi giảng nằm ở một góc yên tĩnh của trường.
Khi đi đến gần hội trường, nơi không bị mưa tạt, Tạ Nhất Phi đi phía trước, Tần Tranh đi sau vài bước thu ô, giáo viên phụ trách tiếp đón Tần Tranh cũng vừa lúc đến và nhận ra anh.
Trước đó Tần Tranh đã từ chối ý tốt của đối phương là cử xe đến đón, đối phương hoàn toàn không ngờ Tần Tranh sẽ đến sớm như vậy. Hai người lần đầu gặp mặt, đứng ở cửa hội trường hàn huyên. Vị giáo viên đó có lẽ cho rằng Tạ Nhất Phi là sinh viên đến nghe giảng, nên từ đầu đến cuối chỉ lo nói chuyện với Tần Tranh, không nhìn Tạ Nhất Phi một cái.
Tạ Nhất Phi, một người hướng nội, rất vui vì điều này, khi vị giáo viên đó mời Tần Tranh đến phòng nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi, cô lặng lẽ vẫy tay với Tần Tranh, rồi chỉ vào bên trong lớp học, ra hiệu là cô sẽ vào lớp trước, anh không cần lo cho cô.
Tần Tranh bất đắc dĩ cười, theo vị giáo viên đó rời đi.
Tạ Nhất Phi, một người đến nghe ké, sau khi vào lớp rất tự giác tìm đến vị trí cuối hàng ngồi xuống.
Chỗ ngồi gần cửa sau, có thể nghe rõ tiếng mưa bên ngoài, còn có gió mát từ ngoài cửa lùa vào, khiến cô không cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Khi còn đi học, đại học B cũng thường có những hoạt động như thế này, nhưng lúc đó cô rất ít khi tham gia, một mặt là vì các hoạt động luôn chiếm thời gian cuối tuần rất khó chịu, mặt khác là vì chủ đề mà cô quan tâm thực sự không nhiều.
Chủ đề báo cáo hôm nay của Tần Tranh là "Chiến lược điều trị tổng hợp ung thư vú". Đây không được coi là một chủ đề "đại chúng", hơn nữa lại là vào thời tiết này, cuối tuần thế này, Tạ Nhất Phi vốn cho rằng hôm nay sẽ không có nhiều sinh viên đến tham gia buổi giảng. Không ngờ 10 phút trước khi buổi giảng bắt đầu, hội trường đột nhiên đã kín chỗ. Đôi tình nhân đến muộn cuối cùng, chỉ có thể tiếc nuối ngồi vào chỗ trống bên cạnh Tạ Nhất Phi ở hàng cuối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!