Chương 50: (Vô Đề)

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Bắc Kinh nhanh chóng chuyển lạnh. Vào một ngày giữa tháng 11, Bắc Kinh đón đợt tuyết đầu mùa trong năm nay.

Hôm nay là ngày Tần Tranh đi khám bệnh, anh gặp lại Lưu Hi Nhược lần thứ hai trong phòng khám.

Trí nhớ của Tần Tranh không được xem là tốt, nhưng đối với Lưu Hi Nhược, anh vẫn có ấn tượng.

Anh nhớ lần đầu tiên Lưu Hi Nhược tìm anh khám bệnh là vào mùa xuân năm nay, lúc đó ở vú phải của cô có một nốt sần đường kính chưa đến một centimet, anh đã đề nghị cô làm thêm các xét nghiệm khác rồi đến tìm anh, nhưng cô đã không xuất hiện nữa.

Thông qua chuyện của Tần Nhất Minh và Tạ Nhất Phi, anh có thể đoán ra nguyên nhân là gì.

Đã cố ý tránh mặt anh, vậy hôm nay tại sao lại đăng ký khám bệnh của anh chứ?

Cô gái đưa báo cáo trên tay đến trước mặt Tần Tranh: "Bác sĩ Tần, không biết anh có còn nhớ tôi không, nửa năm trước tôi từng tìm anh khám bệnh, đây là báo cáo siêu âm B gần đây nhất của tôi."

Tần Tranh xem kỹ mô tả của siêu âm B một lượt, không khỏi nhíu mày, phân loại của nốt sần đó đã là 4b rồi, thời gian ra báo cáo là ngày hôm kia.

"Tôi nhớ nửa năm trước đã bảo cô đi siêu âm B rồi, lúc đó cô đã làm chưa?"

"Chưa ạ."

Anh cứ tưởng cô chỉ đổi bác sĩ khác, không ngờ cô căn bản không coi đó là chuyện gì.

"Lúc đó tôi cứ nghĩ mình còn trẻ chắc sẽ không đến nỗi… nhưng dạo này tôi thấy khối u đó lớn lên, mới nhớ lại lời anh nói. Bây giờ có phải là đã muộn rồi không? Tôi xem trên mạng nói, 4b là ung thư rồi." Cô càng nói càng hối hận, nói đến cuối thì gần như nghẹn ngào.

Tuổi của cô cũng xấp xỉ Hà Đình Đình, điều này khiến Hà Đình Đình cũng cảm thấy không nỡ.

Hà Đình Đình: "Đánh giá này chỉ đại diện cho một xác suất nhất định thôi."

Lưu Hi Nhược hít hít mũi nói: "Hai người không cần an ủi tôi đâu, tôi đã tra rất nhiều tài liệu rồi, biết điều này có nghĩa là gì mà. Bác sĩ Tần, tôi thật sự hối hận vì đã không nghe lời anh lúc trước, nên tôi vừa nhận được kết quả là đã đến tìm anh ngay."

Tình huống này ở chỗ Tần Tranh không phải là hiếm gặp, anh chỉ cảm thấy đáng tiếc thay cho cô, nếu kết quả thật sự không tốt thì nửa năm này đúng là đã khiến cô bỏ lỡ quá nhiều thứ.

Cuối cùng, lời khuyên mà Tần Tranh đưa ra là trực tiếp sinh thiết.

Lưu Hi Nhược liên tục gật đầu: "Lần này tôi nghe anh."

Lưu Hi Nhược vừa rời đi, Hà Đình Đình liền hỏi Tần Tranh: "Sếp, cái nốt sần đó của cô ấy anh thấy thế nào? Có khả năng lật ngược tình thế không?"

Tần Tranh lại mở báo cáo siêu âm B của cô ra xem, ranh giới không rõ, hồi âm bên trong không đồng đều, có tín hiệu dòng máu, hơn nữa kích thước khối u rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với lúc cô đến đây nửa năm trước, nhìn thế nào cũng không được tốt cho lắm.

Lưu Hi Nhược nói là do cô sơ ý, nhưng chẳng phải anh cũng vậy sao, ít nhất nửa năm trước chẩn đoán mà anh đưa ra là nghiêng về lành tính hơn. Anh biết, về lý thuyết thì anh không làm sai gì cả, nhưng về tâm lý, anh vẫn luôn không thể liên kết trực tiếp một sinh mạng trẻ trung và tươi mới với ung thư được...

Không lâu sau, kết quả giải phẫu bệnh sinh thiết của Lưu Hi Nhược đã có, giống như Tần Tranh dự đoán, là ung thư.

Điều đáng lo ngại nhất là, cô còn quá trẻ. Trong số những bệnh nhân ung thư vú đã khỏi bệnh thì tỷ lệ bệnh nhân trẻ tuổi rất thấp, càng trẻ tuổi thì thường dự hậu càng kém.

Nhưng trong cái rủi lại có cái may là, tuy là ung thư xâm lấn, nhưng thụ thể estrogen và yếu tố tăng trưởng biểu bì người của cô đều dương tính, loại phân loại này có nhiều phương pháp điều trị hơn, xem như là một loại phân loại không quá ác tính trong các loại ác tính. Hơn nữa phát hiện cũng không quá muộn, WHO cấp 2, không di căn, tất cả vẫn còn hy vọng.

Ca phẫu thuật của Lưu Hi Nhược được sắp xếp vào vài ngày sau đó.

Trước đây Tần Tranh chưa từng gặp bố mẹ của Lưu Hi Nhược, nhưng anh không ngờ rằng, ngay cả chuyện lớn như nhập viện làm phẫu thuật mà ba mẹ cô cũng không xuất hiện, người ở bên cạnh cô lại là Tần Nhất Minh.

Tần Tranh hỏi Hà Đình Đình: "Tôi nhớ cô ấy là người ở Bắc Kinh mà, sao không phải ba mẹ cô ấy đi cùng?"

Hà Đình Đình nói một cách đầy chuyện bát quái: " Em nghe nói quan hệ trong nhà cô ấy khá phức tạp, bố mẹ đều đã có gia đình riêng cả rồi, cô ấy là do bà nội nuôi lớn, bà nội đã lớn tuổi rồi, có lẽ còn chưa biết chuyện này nữa. Cũng may là bạn trai cô ấy cũng không tệ."

Tần Tranh nghe vậy chỉ cảm thấy mỉa mai.

Hà Đình Đình: "Ông chủ sao anh biết cô ấy là người Bắc Kinh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!