Tạ Nhất Phi chủ động chào Tần Tranh: "Đến đánh bóng à?"
Tần Tranh thái độ lạnh nhạt: "Ừm, giải đấu của bệnh viện."
Hà Đình Đình oán trách: "Một đám trưởng khoa già chân tay không linh hoạt với một đám bác sĩ trẻ không dám đánh thắng, tôi xem buồn ngủ luôn! Cho nên sếp chuồn tôi phải theo thôi! Đúng rồi, mọi người cũng đến đánh bóng sao?"
Tạ Nhất Phi cười: "Không phải, ăn cơm ở gần đây thôi, chỗ kia không có chỗ đậu xe."
Hà Đình Đình tò mò: "Sao lại chạy xa như vậy để ăn cơm?"
Một sinh viên đáp lời: "Cô giáo Tạ muốn mời chúng em đi ăn một bữa hoành tráng, vừa hay gần đây có một quán nướng nổi tiếng bọn em đã muốn thử từ lâu rồi, nên nhân lúc cuối tuần có thời gian liền đến đây."
Nhắc đến ăn, mắt Hà Đình Đình sáng lên: "Cô nói cái quán đó tôi biết! Lúc nãy chúng tôi đến cửa quán đã thấy có rất nhiều người xếp hàng rồi!"
Tạ Nhất Phi do dự một chút rồi hỏi Tần Tranh: "Hai người tối nay vẫn chưa ăn cơm đúng không? Hay là ăn chung nhé?"
Mọi người đều nhìn Tần Tranh chằm chằm, chờ anh lên tiếng.
Ngay khi Tạ Nhất Phi cho rằng anh sẽ từ chối, thì anh lại nói: "Vậy chúng tôi không khách sáo nữa."
Hà Đình Đình vui vẻ hô lên một tiếng, Tạ Nhất Phi cũng bất ngờ mà thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra khoảng thời gian này, cô vẫn luôn cố gắng hòa hoãn quan hệ với anh.
Bất kể thái độ của anh đối với cô trong tình cảm là như thế nào, nhưng trong công việc anh quả thật đã giúp đỡ cô rất nhiều, hơn nữa cô cũng muốn xin lỗi anh về chuyện của Tĩnh Tĩnh. Nhưng cô lại lo lắng rằng mình biểu hiện quá mức sẽ bị anh cho là đang cố ý lấy lòng vì mục đích nào đó.
Khó có dịp như hôm nay tình cờ gặp nhau, cô đưa ra lời mời bọn họ ăn cơm thì có vẻ tự nhiên hơn nhiều.
Chỉ nói chuyện trong chốc lát, bầu trời đã nhanh chóng tối sầm lại, như mưa sắp đến.
Nhưng dù thời tiết có tệ đến đâu, cũng không thể ngăn cản được tình yêu của mọi người đối với đồ ăn ngon. Lúc này bên ngoài quán nướng vẫn có rất nhiều người đang chờ bàn, mấy nhân viên đang dựng mái che mưa để tránh mưa làm ướt khách đang chờ bàn.
May là bọn họ đã đặt chỗ trước nên có thể trực tiếp vào quán ăn.
Có Hà Đình Đình và hai sinh viên của Tạ Nhất Phi, cũng không cần lo lắng bị im lặng. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không biết sao lại nói sang chuyện chuyên môn.
Hà Đình Đình oán trách học y khổ, sinh viên của Tạ Nhất Phi oán trách dược học còn không bằng y học.
"Bọn em học dược, tốt nghiệp đại học căn bản không tìm được việc, cho dù có vào bệnh viện thì công việc thường ngày cũng chỉ là bốc thuốc. Thạc sĩ thì có cơ hội vào viện nghiên cứu, nhưng em nghe nói vẫn là công việc kiểm nghiệm khổ sở. Công việc nghiên cứu và phát triển thực sự đòi hỏi trình độ rất cao, bình thường đều yêu cầu tốt nghiệp tiến sĩ, nhưng người làm nghiên cứu phát triển thuốc không nhất thiết phải là người trong chuyên ngành của chúng em, người làm hóa học cũng có thể làm được, vốn dĩ đã ít ỏi, còn có cả một đống người tranh giành chén cơm với chúng em nữa."
Một sinh viên khác hùa theo: "Chuyện tìm việc thì không nói nữa, điều bực bội nhất là công việc mỗi ngày của sinh viên dược như bọn em không phải giết chuột bạch thì là làm việc không ngừng, còn phải có thân thể cường tráng, nếu không thì thật sự không thể vác nổi thuốc thử."
Nghe bọn họ nói về cuộc sống thường ngày của sinh viên dược, Tạ Nhất Phi cũng nhớ lại một chuyện nhỏ khi còn đi học. Lúc đó làm nail mới bắt đầu thịnh hành, Tạ Nhất Phi thấy móng tay của người khác làm đẹp cũng rất ngưỡng mộ, tiết kiệm chi tiêu để làm một lần, nhưng chuyện tốt không kéo dài được bao lâu, chẳng mấy chốc đã bị chất diclometan dùng trong thí nghiệm rửa sạch.
Nghĩ đến bản thân mình lúc đó, cô vừa thấy chua xót lại vừa thấy buồn cười.
Ngay lúc này, cô cảm thấy có người đang nhìn mình, vừa ngước mắt lên liền chạm phải ánh mắt dò xét của Tần Tranh.
Tần Tranh hỏi: "Cô giáo Tạ vì sao lại chọn dược học?"
Cô không nhớ là họ năm đó có từng thảo luận về chủ đề này hay không, nhưng chỉ cần anh hiểu rõ hơn một chút về tình hình gia đình cô thì có lẽ sẽ đoán ra được.
Tạ Nhất Phi: "Tôi tưởng rằng học xong cái này sẽ rất giàu có."
Hà Đình Đình tò mò hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Tạ Nhất Phi: "Hồi đó có một anh khóa trên nói với tôi là mỗi sinh viên tốt nghiệp ngành dược đều có năng lực chế tạo thuốc phiện, nhưng tốt nghiệp xong lại không có ai làm cái này."
Hà Đình Đình: "Đúng đó, thật sự chưa từng nghe nói, là vì làm cái này phạm pháp sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!