Chương 18: (Vô Đề)

Trước mắt là sống mũi cao thẳng và hàng mi rậm của người đàn ông, điều này dường như trùng khớp với một cảnh tượng nào đó từ nhiều năm về trước.

Đã từng có một khoảng thời gian, cứ đến tối thứ Sáu hàng tuần Tần Tranh sẽ đứng ở đầu ngõ chờ Tạ Nhất Phi.

Chiếc áo trắng của thiếu niên nổi bật trong màn đêm, bất giác trở thành tất cả những mong chờ của Tạ Nhất Phi trong mùa hè năm đó.

Ở nơi có ánh sáng, họ chỉ là những người cùng đường đi song song với nhau, nhưng khi họ bước từ dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp vào bóng tối, anh sẽ tự nhiên nắm lấy tay cô.

Trước đây cô cảm thấy con hẻm đó vừa tối vừa dài khiến người ta khiếp sợ, từ khi anh xuất hiện, cô lại mong con đường đó có thể dài thêm một chút, dài thêm một chút nữa.

Không biết là lòng bàn tay của ai ra mồ hôi trước, gió đêm mùa hè lướt qua giữa hai bàn tay đang nắm chặt, ẩm ướt và mát lạnh.

Cô là một người có tính cách trầm lặng, anh cũng không phải là người nói nhiều.

Họ nói chuyện vu vơ về những chuyện vụn vặt trong ngày, cho đến khi tầm mắt nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường.

Khu tập thể chỉ còn cách đó không xa, mỗi khi đến lúc đó, Tạ Nhất Phi đều cảm thấy rất luyến tiếc.

Nhưng vào ngày hôm đó, cậu thiếu niên đột nhiên dừng bước.

Cô khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt của anh giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm hôm đó, lấp lánh, sau đó anh nhìn có vẻ bình tĩnh mở miệng: "Anh có thể hôn em được không?"

Gió đột nhiên ngừng thổi.

Khi hoàn hồn lại, cô có chút xấu hổ cũng có chút bực bội, tại sao anh lại hỏi chứ? Điều này khiến cô trả lời như thế nào?

Và ngay khi cô đang vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để anh biết cô thích làm những chuyện thân mật với anh, nhưng lại không khiến cô có vẻ như không có phẩm giá, anh đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên một cách bá đạo nhưng không mất đi sự dịu dàng.

Cô có thể cảm nhận được sự ngây ngô và cẩn trọng của anh, nhưng cũng vì thế mà khiến cô rung động không thôi, khiến cô thỏa mãn thở dài, đây là chàng trai của cô, dù chỉ trong một khoảnh khắc đó.

Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, trong đêm đó nó giống như một loại thuốc có thể khiến người ta hưng phấn và nghiện ngập.

Cô từ yên lặng chấp nhận đến cố gắng đáp lại anh, khi tay cô dán vào lồng ngực của anh, cô bất ngờ phát hiện bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh như băng phong của anh lại ẩn chứa sự nồng nhiệt gần như muốn bùng nổ.

Lúc này, mùi rượu nhàn nhạt trong miệng của người đàn ông đã tách ký ức và thực tại ra.

Tạ Nhất Phi hoàn hồn, dùng sức đẩy anh ra.

Bực bội, xấu hổ, tủi thân, bất mãn đồng loạt trào lên, nghẹn lại trong cổ họng cô, cuối cùng hóa thành một cái tát thật mạnh vào gương mặt tuấn tú của Tần Tranh.

Âm thanh giòn tan trong quán bar ồn ào cũng rõ ràng đến vậy, mặt anh bị cô đánh cho hơi nghiêng sang một bên.

Anh như không ngờ rằng cô sẽ đánh anh, một lát sau mới từ từ nhìn về phía cô.

Tạ Nhất Phi cũng bị cái tát của mình làm cho choáng váng.

Cô vốn là một người tính tình tốt, rất ít khi nổi giận với ai, càng hiếm khi ra tay, vậy mà lần đầu tiên lại là với Tần Tranh.

Đầu óc cô rối bời, đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, liền trực tiếp đẩy anh ra, không nói một lời mà quay người rời đi.

Lần này, không còn ai ngăn cản cô nữa.

Cho đến khi đi được rất xa, tim của Tạ Nhất Phi mới dần bình tĩnh lại.

Nghĩ đến tất cả những chuyện vừa xảy ra, cô luôn cảm thấy có chút không chân thực.

Một người như anh, nhận được quá nhiều sự tán dương và ngưỡng mộ, có lẽ chưa từng có ai đối xử với anh như vậy.

Cô bắt đầu sợ hãi, cũng có chút hối hận, nhưng lại không nói được vì sao lại sợ hãi và hối hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!