Chương 16: (Vô Đề)

Tim của Tạ Nhất Phi không kiềm chế được mà lỡ nhịp, giống như đêm đó của nhiều năm trước, khoảnh khắc anh leo lên giường cô.

Hóa ra anh thực sự có ý đó, nhưng tại sao vậy? Là sự chấp niệm của đàn ông với mối tình đầu, là cô vẫn còn thu hút đối với anh, hay chỉ là một phút bốc đồng của anh?

Tạ Nhất Phi không đáp lại anh, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trận mưa đầu tiên của mùa xuân năm nay, có lẽ không ai ngờ lại lớn đến vậy. Rất nhiều người đi đường không kịp chuẩn bị, còn có những con đường bị phong tỏa vì ngập nước.

Lúc này, họ đang bị kẹt trên đường vành đai, phải rất lâu mới nhích lên được vài mét.

Trong xe đột nhiên rơi vào trầm lặng vì câu nói của anh, ngoài tiếng mưa cô thậm chí còn nghe được tiếng thở của cả hai người.

Không biết qua bao lâu, cô vẫn không có chút manh mối nào, bèn hỏi anh: "Tại sao?"

"Chuyện này không phải quá rõ ràng sao? Hiện tại tôi độc thân, muốn bắt đầu một mối quan hệ mới hẳn là rất dễ hiểu mà?"

Xem ra anh chỉ là nhất thời hứng thú.

"Tôi không biết 'chơi đùa' mà anh nói là có ý gì? Giống như anh và Tiêu Tiêu sao?"

Im lặng một lát, Tần Tranh nói: "Tôi vẫn chưa có ý định kết hôn, nhưng tôi không ngại một mối tình không cần suy nghĩ đến tương lai."

Qua chuyện hôm nay, Tạ Nhất Phi phát hiện, việc có cân nhắc đến tương lai hay không dường như không có ảnh hưởng lớn đến kết cục của một mối quan hệ, bởi vì có rất nhiều chuyện không phải là điều mà bản thân ở hiện tại có thể quyết định được. Vậy nên không cân nhắc đến tương lai cũng tốt, hôm nay vui thì ở bên nhau, ngày mai không vui thì chia tay, cô biết có rất nhiều người xung quanh cô như vậy. Nhưng cô cũng biết, mối quan hệ mà Tần Tranh nói có chút khác biệt với những mối tình khác.

Cô nhớ anh đã từng nói với Tiêu Tiêu, anh không có bất kỳ tình cảm nào với cô ấy.

Vậy thì có tính là yêu đương gì chứ? Chẳng phải là một người bạn tình cố định hay sao?

Anh đưa ra lời mời như vậy với cô, là sỉ nhục cô, càng là một cú đâm sau lưng mẹ con Tần Nhất Minh.

"Anh không hề cân nhắc đến cảm nhận của Tần Nhất Minh sao?"

"Mối quan hệ của tôi với người nhà họ Tần có lẽ khác với những gì cô nghĩ."

Cô không biết khác đến mức nào, nhưng qua những trao đổi ngắn ngủi vừa rồi, anh dường như không thích Tần Nhất Minh và mẹ của anh ta, đặc biệt là mẹ của Tần Nhất Minh.

"Vậy tại sao lại là tôi?"

Tần Tranh nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: "Cô nghĩ là vì sao?"

Còn có thể là vì sao, dù sao cũng không phải là vì yêu.

Trái tim đang xao động dần bình tĩnh lại, cô cười nhẹ, nhưng những lời nói ra lại không hề dễ nghe.

"Bất kể anh có xuất phát từ nguyên nhân gì, thì sao chứ? Tôi là người không bao giờ quay lại với mối quan hệ cũ ."

Người đàn ông bên cạnh im lặng, tâm trạng của Tạ Nhất Phi lại tốt lên không ít.

Tần Tranh nhìn cô: "Tôi cũng không còn là tôi của mười năm trước nữa, cho nên cũng không thể tính là cũ."

Đúng vậy, anh của mười năm trước tuy cũng sống tùy hứng, ngông cuồng, nhưng khi đối diện với cô vẫn có sự cẩn trọng, e dè của một chàng trai trẻ, đôi khi lại lộ ra vẻ ngây ngô thuần khiết, còn có sự si mê và nồng nhiệt không hề che giấu.

Chính anh đã khiến cô lần đầu tiên khao khát được gặp một người khác, chia sẻ những sinh hoạt và tâm trạng mỗi ngày, chính anh đã khiến cô học cách thử yêu, thử tự tin. Nhưng cũng chính anh một lần nữa đánh cô trở về nguyên hình, khiến cô nhận ra bản thân mình thực sự chẳng là gì cả, vẫn là cô, một người không ai thương yêu, tự ti và nhút nhát.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, cô tưởng rằng sau khi bị từ chối anh sẽ từ bỏ, nhưng anh lại không.

Tạ Nhất Phi: "Vậy thì sao? Tôi không hứng thú."

"Là cô không hứng thú hay là không dám hứng thú?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!