Nhưng không thể không thừa nhận, cô cũng đồng ý với suy đoán của anh.
Mặc dù cô có thể nhìn ra cục diện như ngày hôm nay không phải là điều mà Tần Nhất Minh muốn thấy, nhưng những biểu hiện của anh ta rất khó không khiến cô thất vọng.
Ngẩng đầu lên, phát hiện Tần Tranh đang nhìn mình, như đang chờ đợi câu trả lời của cô, hoặc có thể nói là, chờ cô thừa nhận.
Anh dường như từ đầu đã cảm thấy tình cảm của cô và Tần Nhất Minh không tốt, chuyện ngày hôm nay coi như là đã đưa bằng chứng xác thực vào tay anh rồi.
Tạ Nhất Phi cũng lười phải khách khí với anh nữa, trực tiếp làm ngơ trước câu hỏi đó của anh.
Anh ta cười cười không để ý: "Sao tôi nhớ có người từng nói sắp kết hôn rồi, người sắp kết hôn chẳng phải là cả hai bên gia đình đều đã gặp mặt nhau rồi sao?"
Tạ Nhất Phi không vui nói: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"Tôi thấy cô đây hoàn toàn không giống như đã thông qua danh sách rồi nha."
"Tình hình của mỗi người khác nhau, chuyện riêng của tôi không cần bác sĩ Tần phải lo lắng."
Tạ Nhất Phi không muốn thảo luận vấn đề này với anh, lại càng không hề che giấu ý muốn ngồi cách xa anh một chút. Một động tác nhỏ không cẩn thận lại làm rơi điện thoại xuống đất. Hai người đều theo bản năng cúi đầu xuống nhặt, kết quả trán cô trực tiếp đập vào vai cứng như đá của anh, đau đến nỗi nước mắt cô suýt nữa đã rơi ra, điều đáng sợ hơn là khi ngẩng đầu lên cô phát hiện có một sợi tóc vướng vào cúc áo sơ mi của anh.
Để phối đồ với bộ quần áo hôm nay, cô cố tình không buộc tóc lên, còn uốn xoăn nhẹ ở phần đuôi tóc, kết quả lại gây ra phiền phức như vậy.
Nếu như mẹ con Tần Nhất Minh lúc này từ trong bếp ra mà thấy cảnh tượng này thì sẽ náo nhiệt lắm đấy.
Cô luống cuống tay chân đi gỡ tóc, nhưng càng luống cuống, ngón tay lại càng không nghe lời, sợi tóc đó ngược lại càng quấn chặt hơn.
"Cô có thể đừng động đậy được không?" Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ của người đàn ông.
Tạ Nhất Phi gấp gáp nói: "Hay là cứ giật đứt đi?"
Tần Tranh: "Để tôi."
Cô nhắm mắt lại, cứ tưởng phải chịu đau rồi, kết quả lại cảm thấy cơn đau trên da đầu đang giảm dần.
Khi mở mắt ra lần nữa, tầm mắt vừa hay xuất hiện bóng của hai người.
Vì trời âm u, bóng dưới đất không được rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ngón tay của anh thon dài khéo léo, đang cực kỳ kiên nhẫn gỡ sợi tóc của cô ra khỏi cúc áo của mình từng chút từng chút một.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói
- đây chính là người có thể khâu kim trên vỏ quả nho đấy.
Tâm trạng bồn chồn bất an của cô bỗng nhiên được xoa dịu.
Cô không động đậy gì phối hợp với anh, đồng thời cũng ngửi thấy mùi nước cạo râu của anh, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập đều đặn mà mạnh mẽ của anh…
Vì sao, cùng một tình cảnh nhưng chỉ có một mình cô căng thẳng hết cả lên vậy?
Tạ Nhất Phi phát hiện cho dù là mười năm trước hay mười năm sau, cô dường như chưa từng thấy anh mất kiểm soát bao giờ, anh dường như luôn trầm ổn hơn so với những người cùng trang lứa, những dao động cảm xúc của người bình thường rất ít khi xuất hiện ở anh, lúc tức giận nhất anh cũng chỉ im lặng bỏ đi.
"Xong rồi."
Cô như được ân xá, vội vàng kéo dãn khoảng cách với anh, mượn động tác chỉnh tóc để che giấu sự xao động vừa nãy của mình.
Người đàn ông bên cạnh hỏi: "Sợ đến thế à?"
Động tác trên tay Tạ Nhất Phi khựng lại.
"Đúng, sợ phiền phức."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!