Tôi có một câu chuyện hài hước.
Ngày Tinh Lạc sinh nở, Tinh Lạc sinh sớm hơn dự định một tuần lễ, Trịnh Kiệt Luân hôm ấy đang tập huấn binh chủng, nghe tin tiểu Tinh Lạc đau bụng sắp sinh, vị tướng lĩnh nào đó bỏ cả đất nước sau lưng, chạy một phát từ quân khu chín trở về bệnh viện trung ương.
Bởi vì Trịnh Kiệt Luân trở về quá trễ, Tinh Lạc đã vào phòng sinh, anh chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi, đầy rẫy lo âu quấn lấy anh, nơm nớp lo sợ, sợ đến mức thân là một tướng lĩnh cao cao tại thượng, quân phục hải quân xanh biếc mặc trên người, thế mà lại mếu máo bật khóc vì không thể ở cùng Tinh Lạc trong phòng sinh.
Anh lo đến phát khóc, Lục Tiến bên cạnh chỉ biết nhăn mày.
"Khóc cái gì mà khóc, chẳng qua là vợ sinh thôi mà."
Lục Tiến mồm miệng vẫn độc ác như thế, anh không có an ủi, đổi lại còn trêu ghẹo Trịnh Kiệt Luân.
"Thôi đi, vợ sinh con thôi mà, có gì mà lại khóc lóc như thế."
"Cậu nhìn lại cậu đi nha, còn đang mặc quân phục như vậy, thế mà lại ào ào khóc như thế có hợp không? Gáng mà nuốt nước mắt vào trong đi thiếu tướng Trịnh, mất hình tượng quá.
Trịnh Kiệt Luân thậm chí càng khóc dữ dội hơn, anh khóc đến tay chân đều đang run rẩy, Lục Tiến chỉ biết than ôi, bất lực vỗ vai cậu bạn.
"Ôi trời, vợ đẻ thôi mà a, khóc vừa thôi."
Tôi lại chẳng nói đến một năm sau đó, đến lượt Doãn Linh lâm bồn.
Lục Tiến mới rơi vào khiếp đảm đứng trước cửa phòng sinh, mếu máo khóc như ai cướp đi sinh mạng của anh vậy, vừa khóc vừa kêu tên Doãn Linh.
Trịnh Kiệt Luân nhìn thấy cậu bạn bật khóc, không hề kiên nể hạ một câu.
"Vợ đẻ thôi mà, có gì mà khóc lóc."
Lục Tiến úp mặt vào cánh cửa phòng sinh, thảm thiết kêu gào.
"Linh aaa, vợ anh ơi…"
Doãn Linh bên trong phòng sinh, cố gắng hít thở theo chỉ dẫn của bác sĩ, dường như cô nghe được tiếng kêu gào của Lục Tiến, Doãn Linh không nhịn được mắng chửi.
"Anh khóc cái mụ nội nó, kêu thằng con của anh mau mau chui ra đi!!!"
Thay vì thảm thiết khóc lóc gọi tên cô thì anh hãy… Con mẹ nó! Gọi thằng con của anh mau mau mà chui ra, đau chết cô rồi a!
…
Hai năm rưỡi sau…
Sau chuyến đi đến Hải Vọng đó, Lâm Ninh trở về Thành An liền phải sang Mỹ, chuyện là Phàm Dương đã đăng ký một khoá học ở Mỹ cho Phàm Gia Hạo, thế nên Lâm Ninh phải theo con trai sang Mỹ.
Vừa hay, năm đó Lâm Ninh đang học dở dang, lần này theo con trai sang Mỹ, vừa để chăm sóc con trai vừa để hoàn thành chương trình học.
Lâm Ninh học tiếp tục ngành thiết kế, sau hai năm rưỡi, cô lấy được bằng cử nhân của đại học danh tiếng.
Danh sách thăm hỏi của Lâm Ninh rất dày đặt, đầu tiên là những người trong gia đình, ông bà nội, hai mẹ, và về Lâm gia thăm cha Lâm.
Sau đó mới đến nhà họ Lục, Doãn Linh đã có một cậu bé kháo khỉnh, tên là Lục Phong.
Ôi a, cái tên Lục Phong này đã gây biết bao sóng gió.
Chuyện là Doãn Linh đẻ con trai đầu, liền lấy tên thần tượng yêu thích đặt cho con, Lục Phong.
Dù sao thì Doãn Linh và Lục Tiến cũng không có người thân nào khác, không cần phải hỏi ý bất kỳ ai về chuyện đặt tên, Doãn Linh thích tên nào liền đặt tên đó.
Thần tượng số một của Doãn Linh, Phùng Thế Phong, không lấy được Phùng Thế Phong, Doãn Linh đẻ con trai liền đặt tên Phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!