Lục Tiến cõng cô trên lưng đứng giữa thảm hoa, người ta nói vườn hoa này là kỳ quan của Hải Vọng, thế nhưng tâm trí anh chẳng thể ngắm nhìn xung quanh nữa, dần dần lặng đi theo lời nói của cô.
"Rất lâu rồi… Em từng có một đứa trẻ."
Chỉ một câu nói đầu tiên đã khiến Lục Tiến lặng đi, bởi anh cảm thấy thật mâu thuẫn.
Đêm qua là đêm đầu tiên của cô, làm sao có thể từng có một đứa trẻ?
Lục Tiến không hiểu, anh lại không hỏi, chỉ lặng yên chờ cô ngừng thút thít.
Nhắc tới đứa trẻ ấy, Doãn Linh chỉ cảm thấy lòng ngực bị đè nặng, giống như linh hồn đứa trẻ đang không ngừng oán than lên người cô.
"Em có một đứa trẻ…"
Giọng cô lạt hẳn đi, thiều thào theo từng âm sụt sịt nghẹn nước mắt, không ngừng nói đi nói lại dằn vặt năm ấy.
"Em đã từ bỏ đứa trẻ đó… Em đã…"
Nghẹn ngào dừng lại, lương tâm thống khổ không ngừng dày vò cô mỗi đêm, giờ đây cô như đứng giữa toà án lương tâm, từng giây từng phút chỉ càng thêm tội lỗi, cô nức nở nấc lên từng tiếng, vừa nghẹn ngào kể lại cho anh nghe một câu chuyện từ xưa cũ.
"Thật ra… Năm em hai mươi tuổi, người em gặp vốn không phải anh. Mười năm sau đó nữa, người ở bên em cũng không phải anh…"
"Đều không phải anh…"
Ngay từ ban đầu của số mệnh, Doãn Linh hoàn toàn không được sắp đặt cùng Lục Tiến, cô chỉ là may mắn được đi trái số trời, quay ngược thời gian nên mới gặp được anh thôi.
"Người đàn ông đó lúc nào cũng nói… Anh ta yêu em, vì anh ta yêu em nên nhốt em trong một căn nhà nhỏ, cho em ăn, cho em mặc… Nuôi em giống như một con thú đầy sự sủng ái.
Sau này… Em mang thai, em luôn căm ghét đứa trẻ đó… Không một giây phút nào em ngừng nguyền rủa người đàn ông và đứa trẻ đó. Cho đến một ngày, em nhận ra… Em chẳng còn gì để lưu luyến sinh mạng này nữa.
Em đứng trên cầu lớn, không một chần chừ thả mình rơi xuống sông Cửu."
Đầu lông mày Lục Tiến nhíu lại, mắt đen mở to chằm chằm nhìn màn đêm phía trước. Bên trong lồng ngực bỗng lại muốn đánh người, cảm giác tê tê lòng ngực chạy dọc xuống tứ chi rồi lạnh buốt.
Cô nuốt một ngụm nước mắt, bình ổn vài ba hơi thở lại nói. truyện ngôn tình
"Em rõ ràng đã chết dưới sông Cửu, em còn chẳng thèm vùng vẫy lấy một cái, càng lúc càng chìm xuống rồi chết đi. Vậy mà em lại tỉnh dậy ở năm em hai mươi tuổi, vừa đúng vào lúc trước khi gặp người đàn ông kia.
Thì ra ông trời cũng biết thương xót cho em một chút, cho em quay ngược thời gian, lại còn cho em gặp được anh.
Anh thay đổi tất cả, tất cả mọi thứ u ám đều bị anh xoá sạch, em chưa từng hiểu tình yêu là thứ gì, đến khi anh ngày ngày xuất hiện ở tiệm bánh, tìm đủ mọi cách làm cho em vui. Khi anh chạy đôn chạy đáo chỉ để mua cho được món ăn mà em muốn, khi mà anh lẽo đẽo đi theo em gọi…
Linh ơi Linh à…"
Lục Tiến bỗng mím môi, ánh mắt dần trùng xuống, một cảm giác xót xa trôi nổi trên lồng ngực, thật chỉ muốn buông cô ra, sau đó nhanh chóng ôm cô vào lòng.
"Anh cứ… Linh ơi Linh à, bà Lục của anh ơi bà Lục của anh à…
Em đã rất vui, thật sự rất vui. Cứ mỗi khi anh gọi em như thế, em chỉ muốn nhảy cẩn lên ấy, em cảm giác bản thân mình… Đã thật sự được nuông chiều. Loại cảm giác suốt mười năm gã đàn ông kia không làm được, tình yêu của anh hoàn toàn khác với tình yêu của người đàn ông kia.
Đây mới thật sự là tình yêu, Lục Tiến… Anh mới thật sự là tình yêu mà em hằng mong ước, em đã nghĩ… Chà, thì ra ông trời thương xót em đến như vậy.
Nhưng rồi… Mỗi một giây phút em vui vẻ, em lại nhớ đến đứa trẻ kia. Mỗi một đêm trôi qua, em đều nhìn thấy ngày hôm ấy, ngày em đứng trên cầu lớn, tự mình tước đoạt chính mình… Cũng tước đoạt đi đứa trẻ.
Anh có biết em đã nghĩ điều gì không?"
Cô hỏi, Lục Tiến xoay đầu nghiêng một bên, anh muốn nghe thật rõ câu trả lời.
"Em… Thì được ông trời thương xót rồi, chỉ tiếc… Đứa trẻ ấy mãi mãi nằm sâu đáy dòng sông. Một đứa trẻ bị từ bỏ từ ngay những phút đầu tiên nó hình thành, chẳng kịp nhìn nắng mai, chẳng kịp cất tiếng khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!