p class="watch
-page
-fiction
-content">Doãn Linh trơ mắt nhìn Lục Tiến ngất đi, tay anh vô lực buông xuống, gương mắt tuấn tú kia càng lúc càng tái, mái ở lồng ngực vẫn không ngừng chảy.
Doãn Linh không biết phải làm gì, chưa bao giờ cô lại cảm thấy bản thân vô dụng như thế, chỉ có thể trơ trơ mắt nhìn một người đang dần chết đi. Ngay lúc cô ngơ ra như bức tượng, đôi mắt ngập nước nhìn đôi mi nhắm nghiền của anh.
Bốn chiếc xe đen xám đỗ lại, một đoàn người mang theo rất nhiều dụng cụ vội vàng xuống xe, một người dìu Doãn Linh đứng dậy, tránh sang một bên cho những người kia làm việc.
Nhìn sơ qua Lục Tiến, một người đàn ông nói.
"Chúng ta không có thời gian trở về căn cứ, phải thực hiện phẫu thuật ngay bây giờ."
Phàm Dương đứng bên cạnh, anh đỡ lấy Doãn Linh từ người đàn ông kia, chứng kiến Lục Tiến từ khi còn ý thức tươi cười trở nên tắt liệm, Doãn Linh mềm nhũng như người không xương.
"Cô Doãn, chỗ cô có căn phòng nào hoàn toàn trống không?" Phàm Dương dò hỏi.
"Bọn họ cần chỗ để phẫu thật ngay, không đủ thời gian trở về căn cứ nữa."
"C… Có…" Doãn Linh lắp bắp, lấy lại thăng bằng, bước chân run rẩy cố gắng bước nhanh đi vào bên trong.
Lục Tiến được đặt lên cán khiên, những người kia khiên Lục Tiến đi theo Doãn Linh vào trong gian nhà trong, đến căn phòng trống phía trong cùng, căn phòng này hoàn toàn trống rỗng, chẳng có đặt bất cứ thứ gì ngoài mấy chiếc ghế ngồi đã cũ.
Những người đàn ông kia mang theo rất nhiều đồ vật, từ những thiết bị thông thường đến những thiết bị cong kềnh chỉ toàn là dây điện.
Bọn họ bắt đầu phẫu thuật, Doãn Linh và Phàm Dương chỉ có thể đứng đợi bên ngoài, Doãn Linh đứng im như bức tượng, tựa lưng vào bức tường nhìn cánh cửa gỗ kia, hai bàn tay cô túm lấy váy ngủ, đôi mắt ươm đầy nước mắt nhìn đi xa xăm.
Phàm Dương nhìn làn váy ngủ đã thấm đầy máu của Doãn Linh, nhìn qua sắc mặt tái miết kia, đoán rằng cô đã bị dọa sợ.
Phàm Dương nhỏ giọng nói.
"Cô Doãn về phòng nghỉ ngơi đi, chỗ này có tôi trông chừng rồi."
"À…" Doãn Linh chậm chạp phản ứng.
"Tôi đứng đây chút thôi."
Đưa mắt nhìn căn phòng kia, Doãn Linh không nỡ rời khỏi.
Phàm Dương khẽ nhắc.
"Cô nên về phòng đi, trước mắt thay ra quần áo khác, váy của cô bây giờ chỉ toàn là máu."
Nghe Phàm Dương nói thế, Doãn Linh mới cúi mặt nhìn xuống chiếc váy của bản thân mình, váy ngủ màu ngà lấm lem màu máu, đuôi váy hoàn toàn hoá thành màu đỏ thẫm.
"À…" Doãn Linh cất ra âm nhỏ như tiếng muỗi, quả thật cô không thể mang bộ dạng này mãi, chỉ đành xoay bước chân chập chững bước đi, bước được hai bước chân, Doãn Linh dừng lại.
Cô nhìn Phàm Dương, giọng nhỏ xíu yêu cầu.
"Lục tiên sinh có chuyển biến tốt thì anh nhất định phải báo cho tôi nhé."
Phàm Dương gật gật đầu, Doãn Linh mới an tâm trở về phòng, cô chui vào phòng tắm, nhìn đôi bàn tay ươm đầy máu đỏ của bản thân, hai bàn tay run rẩy, mười đầu ngón tay lẩy bẩy trong không khí.
Doãn Linh dựa người vào bồn rửa, hai bàn tay chống đỡ bệ rửa mặt, hít vào một hơi thật sâu cố gắng dỗ dành trái tim chạy loạn, nhắm lại mi mắt hít thở sâu, kiềm hãm lại cơn run rẩy của bản thân.
Chẳng qua là nhìn thấy một người sắp chết… Không phải là cô chưa từng nhìn thấy người chết, thế nhưng tại sao trái tim cô lại trĩu nặng thế này, cảm giác hệt như ai đó cứ nghiền nát lồng ngực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!