Chương 7: Đã lâu không gặp

p class="watch

-page

-fiction

-content">"Lục… Lục tiên sinh?"

Doãn Linh lẩm bẩm gọi, nửa gương mặt anh tuấn quen mắt ấy, còn có vết sẹo dài gần hai đốt ngón tay ở đuôi lông mày.

Đúng là anh rồi.

Doãn Linh khựng lại hành động gọi điện thoại, nhất thời không biết phải nên làm sao.

Cô có nên báo cảnh sát không? Kia mà anh Lục là người ở giới ngầm, báo cho cảnh sát thì có ổn không?

Lỡ đâu mà cánh sát bắt anh ta, vậy có nghĩ rằng cô đã tự tay đẩy anh vào tròng công lý.

Gọi cứu thương sao? Như thế cũng không được.

Nếu cô gọi cứu thương, một người đầy máu me đưa vào bệnh viện, bệnh viện thế nào cũng sẽ liên hệ với cảnh sát.

Doãn Linh không biết phải làm sao, đường nào cũng đẩy Lục tiên sinh kia đến với mấy chú cảnh sát áo vàng rực.

Thế nhưng cô cũng không thể bỏ mặt Lục Tiến bị thương nằm kia, gần ba năm trước anh đã từng cứu cô khỏi Chu Quốc Duy, anh đã cứu cô một mạng, cô không thể cứ thế trơ mắt nhìn anh đổ máu.

Doãn Linh nghĩ xong rồi, vội vàng mở cửa, cô ngồi xuống trước mặt anh, hai tay lay nhẹ bã vai kêu gọi.

"Lục tiên sinh, Lục tiên sinh."

Lục Tiến nhăn nhó lông mày, gương mặt anh trắng bệch, môi miệng trở nên tái đi vì mất máu quá nhiều. Doãn Linh nhìn máu đỏ trên ngực Lục Tiến, máu không ngừng chảy ra.

Máu cứ ồ ạt chảy như thế, anh sẽ sớm mất mạng, nhưng cô lại chẳng thể gọi cứu thương. Doãn Linh hoảng hốt, bàn tay vỗ vỗ gò má Lục Tiến, cố gắng kêu gọi.

"Lục tiên sinh, anh có thể đến bệnh viện không? Tôi gọi cứu thương cho anh được không?"

Lục Tiến mơ màng trong cơn đau, nghe thấy âm thanh dịu dàng phát hoảng kia, anh chỉ nghe được hai từ "Bệnh viện", Lục Tiến nhăn chặt đầu lông mày, lồng ngực không ngừng rỉ máu, mỗi một hơi thở đều đẩy máu chảy ra ngoài, sớm đã thấm đẫm ngực áo thành màu đỏ sẫm.

"Không…" Lục Tiến khó khăn cất ra một âm thiều thào, anh không dám thở mạnh, chỉ có thể hít thở thật chậm chạp, từng hơi nặng nề thật khó khăn.

"Không đến bệnh viện…"

"Anh bị thương nặng lắm, nếu không đến bệnh viện…" Doãn Linh hoảng đến mức hít thở vội, hai bàn tay phát run vội vàng chặn lên lỗ thủng trên ngực anh, ngăn lại dòng máu chảy.

Nhìn người sắp chết trước mắt lại không thể đến bệnh viện, Doãn Linh sợ đến mếu máo, mặt mũi trắng bệch theo anh.

"Anh sẽ chết, sẽ chết đó."

Vết thương như thế lại không đến bệnh viện, chẳng khác nào anh tự mình chui vào quan tài.

Lục Tiến bị thương đến mức đầu óc mụ mị, mi mắt anh nặng nề quá, thật khó khăn nâng hàng mi để nhìn ngắm gương mặt cô gái, mặt cô trắng bệch, hai mắt đỏ hoe hoảng sợ nhìn anh, cứ mếu máo lặp lại hai từ "Sẽ chết."

Khoé môi Lục Tiến nâng nhẹ, kéo thành nụ cười tiêu ngạo dù cái chết đang đến cận kề, anh vẫn kiêu ngạo như thế nâng cao nụ cười.

"Không chết được" Lục Tiến phì cười, anh đã gặp được cô thì sẽ không chết được, vừa rồi anh còn nghĩ rằng bản thân sẽ gục trước cửa chờ chết.

Nào ngờ cô đã xuất hiện rồi.

Lục Tiến một tay đỡ lấy lồng ngực bị thương, một tay kia khó khăn rút ra điện thoại từ túi áo, đưa cho Doãn Linh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!