p class="watch
-page
-fiction
-content">Phiên ngoại 47: Châu Uy Mộng
Đêm nay là một đêm nồng nhiệt, căn phòng phải đến giữa khuya mới ngừng lại âm thanh hoan ái bạch bạch va chạm của hai thân thể.
Năm giờ sáng, Trịnh Kiệt Luân ôm Tinh Lạc trong lòng, cả hai ôm ấp nhau ngủ say.
Bỗng nhiên Trịnh Kiệt Luân cảm giác một loại ẩm ướt rất lạ, cảm giác hệt như anh đang ôm một người đang ướt đẫm, Trịnh Kiệt Luân nhăn nhíu đầu lông mày rồi mới nâng mi mắt, đầu tiên nhìn thấy khung cảnh góc phòng ngủ, anh hạ mắt nhìn người trong lòng, bàn tay đang ôm ấp cô nâng lên chạm vào vầng trán.
Lồng bàn tay truyền tới nhiệt độ nóng hổi, trán Tinh Lạc đẫm mồ hôi, mái tóc sớm đã bết dính, Trịnh Kiệt Luân lập tức bật dậy, bàn tay hạ xuống chạm gò má dần kiểm tra nhiệt độ xuống cổ Tinh Lạc.
Làn da Tinh Lạc nóng hổi, chẳng khác gì một người bị nung chín, cổ non cũng đẫm mồ hôi, khắp cả người Tinh Lạc lấm tấm thành giọt mồ hôi lạnh.
Trịnh Kiệt Luân bước xuống giường, nhanh gọi cho Châu Minh Thành, trong lúc chờ Châu Minh Thành đến, Trịnh Kiệt Luân bê một chậu nước ấm đặt bên giường, dùng khăn lau người cho Tinh Lạc.
Anh cầm chiếc khăn ấm lau thật cẩn thẩn, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi, mặc cho cô bộ quần áo ngủ khác, sau đó ngồi bên giường chờ đợi.
Chỉ mất vài phút sau khi lau người xong, Châu Minh Thành đã đến, khám qua cho Tinh Lạc, kê toa thuốc cảm sốt rồi rời đi.
Trịnh Kiệt Luân ngồi bên giường, anh nắm lấy tay cô, đôi bàn tay anh to lớn bao bọc bàn tay Tinh Lạc vào trong, ngắm nhìn gương mặt ngủ say, hai mi mắt còn hoen lại tàn dư cay đỏ sưng húp, ánh mắt anh đầy phiền nhiễu.
Nâng niu bàn tay nhỏ nhắn, thô ráp sần sùi chẳng giống như những cô nàng, Trịnh Kiệt Luân đau lòng lặng người.
Nhớ đến những lời cô nói đêm qua, từng câu mà cô nói đều móc trái tim anh ra rồi treo lơ lửng ở một cõi sâu không đáy.
Anh xuất thân từ Thành An hoa lệ, còn cô xuất thân từ Đông Nam bần hèn, hai người ở hai tầng lớp, hoàn toàn như hai thế giới khác biệt.
Dù cô có là ai đi nữa, có mặc đẹp có danh phận cao sang thế nào đi nữa thì cô… Vẫn là một kẻ bần hèn không thoát nổi cảnh nghèo khổ ở Đài Đông.
Vậy nên mà cô bảo rằng cô không phù hợp với anh.
Trịnh Kiệt Luân nâng niu bàn tay sần sùi, hai tay anh ôm ấp bàn tay cô, tâm tư dâng lên thành con sóng lớn.
Vào ngày đầu tiên anh gặp cô ở họp đêm, cô khi ấy say rượu la hét đòi một anh đẹp trai, anh nhớ rõ bộ dạng cô lúc đó, mặt mũi tức giận đỏ bừng, chân dậm dậm xuống đất kêu gào muốn một anh đẹp trai, và nhất định phải đẹp trai hơn Dư Hoà.
Lúc đó, anh nghĩ cô là một tiểu thư nhà ai đó đang làm loạn.
Anh đã gặp qua rất nhiều cô gái, xét từ thuở đi học cho đến khi bước ra đời, những cô gái anh đã gặp, bọn họ đều xuất thân ở Thành An hoa lệ này, những cô nàng có thể xuất hiện trong tầm mắt của anh, hoặc là thiên kim, hoặc là ngọc nữ của một danh gia vọng tộc nào đó trong Thành An phồn hoa thịnh vượng.
Lúc đó, anh đã nghĩ cô là một tiểu thư đang phát tiết la hét, cho đến khi anh cùng cô lên giường.
Cô nói đến lần đầu tiên đã khiến cho anh rất kinh ngạc, thì ra cô là lần đầu tiên làm chuyện người lớn, lần đầu tiên cô lại đem đi chơi đùa cũng đàn ông lạ mặt, úc đó anh đã chần chừ.
Anh trải qua rất nhiều phụ nữ, bọn họ đều tự nguyện cùng anh chơi đùa, và điều hiển nhiên đối với bọn họ cũng không phải lần đầu, họ đều sớm đã sành sõi đàn ông. Giữa anh và các thiên kim thường sẽ là một cuộc chơi hai bên đều hưởng lợi, thế cho nên không ai phải có trách nhiệm cùng ai.
Anh đã rất do dự, cuối cùng anh đã quyết định sẽ cùng cô gái kỳ lạ này nảy sinh quan hệ.
Lần đầu tiên anh ân ái cùng phụ nữ không một biện pháp phòng tránh nào, cảm giác được gặm nhắm tiểu thỏ bạch băng thanh ngọc khiết đã khiến cho anh mê muội cả đêm.
Cô trong sạch đến mức… Mẹ kiếp, đêm đó anh cảm thấy mình như một tên điên đồi bại, cảm thấy chính mình thật không tương thích với thanh bạch của cô.
Những tiểu thư sẽ có bàn tay vô cùng xinh đẹp, những cô gái bình thường sẽ có bàn tay mềm mại, nhưng khi anh sờ đến bàn tay sầm sùi chai sạn của Tinh Lạc, anh mới vỡ lẽ ra, người mà anh đang ôm ấp thậm chí không phải một cô gái bình thường.
Tay cô sần sùi đến mức anh phải gọi rằng thật đáng thương, phải khổ cực đến thế nào mà bàn tay một cô gái lại trở nên thô ráp sần sùi như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!