Chương 32: Lo sợ

p class="watch

-page

-fiction

-content">"Mang thai sao? Lạc Lạc đang có thai sao?"

Mẹ Tinh hốt hoảng đến mức đứng bật dậy, nhìn con gái đang cắm mặt xuống.

"Thật sao?"

Tinh Lạc khó khăn ngẩn đầu, sợ đến mức hai bàn tay run run nắm lấy nhau, Linh Lan ôm lấy cánh tay Tinh Lạc, mặt dụi vào cánh tay chị hít hít ngửi ngửi nén lại tiếng khóc.

Người lớn đang nói chuyện, con bé không dám khóc, nín lại nước mặt dụi vào cánh tay Tinh Lạc.

Người đàn ông kia đúng là đến đây cướp chị của út Lan rồi!

Càng nghĩ, Linh Lan càng mếu máo dụi mặt vào cánh tay chị.

"Chuyện này…"

Tinh Lạc khó lắm mới mở được miệng, giọng cô nhỏ như muỗi vo ve giải thích.

"Chuyện này không phải như cha mẹ nghĩ đâu… Con không phải…"

"Hai bác cũng nghe thấy rồi."

Giọng Trịnh Kiệt Luân âm trầm dõng dạc cắt đứt lời Tinh Lạc, anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cha Tinh, cha Tinh cũng đang nghiêm trọng nhìn thẳng vào Trịnh Kiệt Luân để thăm dò.

"Cô ấy cứ phủ nhận như thế, thậm chí còn không muốn cháu chịu trách nhiệm với cô ấy, bụng đã mang rồi lại còn chẳng cho cháu đến nhà dạm hỏi. Thậm chí đêm qua cô ấy còn nói với cháu, cô ấy sẽ tự chịu trách nhiệm, cháu không liên quan gì đến cô ấy và đứa nhỏ."

Tinh Lạc tròn xoe mắt nhìn Trịnh Kiệt Luân, anh đang nói sự thật nhưng mà cách anh nói kia là đang đổ tội lên người cô đi a, anh có ý gì đây a.

Tinh Lạc phản ứng nhanh.

"Không phải như vậy, cha mẹ đừng nghe anh ấy nói, không phải như vậy đâu."

"Lại nữa rồi" Trịnh Kiệt Luân bắt ngay điểm phản kháng của Tinh Lạc, ung dung bình thản đến mức chẳng ai nhận ra anh đang nói dối, đổi lại còn nghi ngờ vào Tinh Lạc.

"Hai bác xem cô ấy, cứ như vậy, sáng nay Tinh Tiêu đến tiệm hoa còn bắt gặp cô ấy và cháu chung một giường, thế mà cô ấy vẫn không chịu thừa nhận. Cháu bận việc phải đi một chút, khi quay trở lại thì hai chị em đã bỏ đi rồi. Cháu mới không kịp gọi cha mẹ về, nhanh chóng đuổi theo đến đây."

"Thật sao?"

Cha Tinh nhìn sang con trai hỏi, Tinh Tiêu chỉ đành gật đầu, bởi anh Trịnh này nói hoàn toàn là sự thật.

"Dạ."

"Không… Không phải vậy mà…"

Ôi a, cô phải thanh minh lại a, anh mà nói nữa, nói không chừng lát nữa cha mẹ và cả Tinh Tiêu sẽ bị anh tẩy trắng sự việc mất.

Anh còn đang đổ lỗi lên người cô, ôi… Người đàn ông này.

"Không phải, cha mẹ nghe con nói."

"Cô ấy đã nói chuyện Dư Hoà phản bội cho hai bác nghe chưa? Cả Tinh Tiêu nữa, em đã nghe chị của em nói về chuyện Dư Hoà phản bội chưa?"

Trịnh Kiệt Luân bình thản nói, Tinh Lạc há hốc nhìn anh, miệng lưỡi khô cứng chỉ có thể há ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!