Chương 3: Bao nhiêu tiền

p class="watch

-page

-fiction

-content">"Vậy ra yêu nhau là phải ngủ với nhau à?"

Tinh Lạc hỏi, không cần câu trả lời, tự mình bác bỏ.

"Nào có cái lý đó, nếu yêu thật lòng thì có ngủ hay không ngủ cũng không quan trọng, vấn đề là do…" Tinh Lạc rũ mi, chạnh lòng mím môi.

"Là do anh ta không thật sự yêu tớ thôi."

"Cậu lại không biết đó thôi, khối người yêu nhau nhưng vì không hợp chuyện đó mà chia tay kia kìa" Huỳnh Tiểu Đình dõng dạc nói, liếc nhìn bộ dạng u sầu của Tinh Lạc, lầm bầm.

"Tinh Lạc cái gì mà Tinh Lạc, cậu là củ lạc thì có."

Tinh Lạc bĩu môi, đầu óc bị rượu làm cho quay mòng mòng.

"Là con người kia mà… Có phải con thú đâu mà yêu vì chăn gối… Yêu vì thân dưới?"

"Thôi đi, không nhiều lời với cái củ lạc cậu, cổ hũ củ rít ấy."

"Xùy…" Tinh Lạc phất tay, cầm chai rượu ngửa đầu nốc thêm một ngụm lớn rồi nấc cục một cái, mặt mũi đỏ bừng lên.

"Cậu thì làm sao mà hiểu được… Ực… Sao mà hiểu được nỗi lòng Lạc Lạc tớ…"

"Ừ ừ, hiểu không được, tôi hiểu không nổi nên xin phép từ chối hiểu" Tiểu Đình đưa hai tay đánh dấu X trước ngực.

Cô xin được phép miễn nhiễm quan niệm củ lạc nha.

Cơ mà… Huỳnh Tiểu Đình nhoe miệng cười.

"Nên mới nói, củ lạc cậu làm sao mà hiểu được chuyện chăn gối như thế nào."

"Hử…" Tinh Lạc ngẩn mặt nhìn Huỳnh Tiểu Đình, hai mắt tròn lơ mơ híp lại.

"Vui lắm à?"

Cái chuyện chăn gối vui lắm sao? Cô nhớ trong tiềm thức khi cha mẹ làm chuyện chăn gối chỉ có hung hăn, dữ tợn thôi a.

Nghĩ đến da gà da vịt trên người Tinh Lạc liền nổi thành hột, rùng mình một cái.

"Vui lắm đó, thử mà cậu gặp đúng người xem, sẽ rất thích luôn."

"Hửm? Vui đến vậy sao?" Tinh Lạc càng híp sâu mi mắt, men rượu khiến cho đầu óc không mấy tỉnh táo, bị cuốn theo câu chuyện của cô bạn.

Huỳnh Tiểu Đình gật đầu mạnh, nói với âm thanh vô cùng phong phú.

"Đâu phải tự nhiên mà con người ta không thể phản kháng lại dục vọng, thậm chí còn có người bị nghiện nữa cơ, do cậu chưa từng thử nên không có cảm giác về nó thôi."

Thật sự vui đến vậy sao? Thế sao Tinh Lạc lại chẳng có ấn tượng tốt đẹp nào về chuyện chăn gối đó thế.

Lúc bé, nhà cô là nhà tranh vách lá, không có chia phòng hay vách ngăn gì cả, chỉ có một tấm màn che đậy giường ngủ. Cha mẹ thường sẽ làm chuyện vợ chồng khi mà cô đã ngủ say, lần đó Tinh Lạc giật mình giữa đêm thế là cô được tận mắt chứng kiến.

Cô nhớ rõ hình ảnh mẹ nằm dưới thân cha, động tác của cha vừa nhanh vừa mạnh, chiếc bóng phản chiếu qua tấm màn hai thân xác dính vào nhau, từng cái mà cha di chuyển đều rất dứt khoác, phát ra âm thanh va chạm thân thể lạch phạch.

Ặc… Nghĩ lại Tinh Lạc còn thấy xấu hổ a.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!