Chương 29: Đối thủ nặng ký

p class="watch

-page

-fiction

-content">Chẳng phải… Anh đã dặn phải chờ anh quay lại sao?

Anh đã gấp rút hoàn thành nhanh nhất công việc, quay trở lại cô cũng không còn ở đây nữa, cô lại cứ thế chạy đi rồi.

Trịnh Kiệt Luân mở điện thoại, ấn vào một dãy số gọi đi, đầu dây qua ba hồi chuông mới được kết nối.

"Alo, ai đấy?" Một giọng ồ ồ trung niên cất lên, người bên đầu dây nghe có vẻ như đang trêu đùa, rõ ràng ông biết rõ là ai gọi đến thế nhưng vẫn hỏi.

Trịnh Kiệt Luân chau mày, tuy rằng rất dư thừa nhưng vẫn phải trả lời.

"Là con."

"Ối dà, thật hiếm khi cậu con trai cưng của tôi biết gọi điện thoại cho tôi nha" Âm giọng ông rất tận hưởng, cảm thấy rất lạ khi con trai gọi điện.

"Có chuyện gì mà con gọi cho cha đây?"

Đầu dây truyền đến giọng cha, kèm theo đó là âm thanh ồn ào aloha aloha hoà cùng tiếng nhạc trống đệm, Trịnh Kiệt Luân còn nghe thấy âm thanh sóng biển, rất nhiều tạp âm trộn lẫn.

"Cha đang… Ở Hawai?"

Trịnh Kiệt Luân hoài nghi hỏi, từ tạp âm trong điện thoại, Trịnh Kiệt Luân có thể hình dung ra một bữa tiệc bãi biển, thậm chí còn hình dung ra lão cha già đang cởi trần bụng mỡ rung rung lắc lắc theo nhịp điệu ala ala, đầu đội mũ hoa, đeo kín mắt, cổ đeo vòng hoa dài, mặc chiếc quần bằng những sợi vải râu ria, đặc biệt toàn bộ rất ư chi màu mè.

"Bing boong!" Cha Trịnh hào hứng vô cùng, quả là con trai của ông a, còn biết chính xác ông đang ở Hawai.

"Tối qua phu nhân của cha nằm ngủ mơ thấy biển, thế là sáng nay cha mẹ đi Hawaii chơi rồi, sao đấy? Con có chuyện gì cần cha mẹ à?"

Nghe thấy cha mẹ đã ở tận Hawaii, Trịnh Kiệt Luân chỉ biết lặng im, anh im lặng mất mấy giây, điện thoại cứ truyền ra âm thanh nhạc sóng biển ồn ào, Trịnh Kiệt Luân phiền phức nói.

"Cha mẹ chơi vui vẻ đi."

Nói xong, cha Trịnh phía đầu dây còn chưa kịp phản hồi, Trịnh Kiệt Luân đã dứt khoác cúp máy.

Trịnh Kiệt Luân khó chịu tắt điện thoại, ngồi trong xe nhìn ra tiệm hoa đóng chặt cửa, con ngươi đen nổi lên tia khó chịu, bàn tay vô thức siết chặt vô lăng.

Vốn định đưa cha mẹ đến gặp mặt hai chị em Tinh Lạc trước tiên, sau đó cùng cha mẹ và hai chị em Tinh Lạc trở về nhà của cô, hai bên trưởng bối gặp nhau.

Thế nhưng mà… Bây giờ cô lại chạy trước rồi, cha mẹ anh cũng không ở Thành An.

Trịnh Kiệt Luân đưa mắt nhìn về phía ngược lại, chính là tiệm bánh của cô Doãn, xe của Lục Tiến vẫn luôn đổ ở đó.

Trịnh Kiệt Luân đánh xe một vòng, đỗ xe trước cửa tiệm bánh, anh bước xuống xe, đẩy cửa tiệm bánh ung dung bước vào.

Leng keng.

"Ơ, anh Trịnh?" Doãn Linh nghe thấy chuông gió treo trên cửa leng keng, ngẩn mặt lên nhìn thấy Trịnh Kiệt Luân.

Lục Tiến ngồi đối diện Doãn Linh, anh đang rất chăm chỉ bọc những viên kẹo vào chiếc vỏ kẹo nhỏ.

Trịnh Kiệt Luân đứng bên cửa, ánh mắt băng lãnh nhìn hai người phía trước đang cùng nhau bọc kẹo, Doãn Linh thấy anh Trịnh thì vô cùng ngạc nhiên hỏi.

"Có chuyện gì vậy? À mà… Chị Lạc đâu?"

Đối với ngạc nhiên của Doãn Linh, Trịnh Kiệt Luân ôn tồn hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!