Chương 27: Tiểu Tinh Lạc không cần xấu hổ

p class="watch

-page

-fiction

-content">Tiệm bánh sau bữa tiệc còn lại hai người, Doãn Linh ngồi trên đùi Lục Tiến, anh ôm chặt cô trong lòng, áp chế gương mặt cô hôn hấp. Nụ hôn trôi qua không biết bao lâu, chỉ thấy miệng lưỡi Doãn Linh đều đang tê rần, cô mị thành âm phản kháng.

"Ưm…"

Tiếng kêu kiều mị càng làm Lục Tiến say đắm, anh càng quấn quýt như thể người bị nghiện chẳng thể dứt ra được, Doãn Linh bị hôn, nụ hôn càn quét trong miệng, mút đi hơi thở lẫn ngọt ngào.

Lục Tiến ngấu nghiến hôn, ngông cuồng làm loạn trong miệng, mút đi ngọt ngào, mút đi hơi thở, quấn quýt cuốn lấy lưỡi mềm mại, tiếng hôn ướt át phát ra làm cho Doãn Linh phát thẹn.

Doãn Linh dùng lực xoay mặt đi, để nụ hôn của Lục Tiến trượt lên gò má.

Cô mím môi, hít sâu một bụng không khí lẩm bẩm mắng.

"Tên khốn nhà anh…" Cô còn chưa cho phép, anh đã dám hôn cô rồi a.

"Ừ, anh chính là tên khốn đấy" Lục Tiến nhếch cao khoé môi cười tà, tay nâng gương mặt cô hướng về anh, lần nữa trấn áp xuống đôi môi đỏ mọng.

Lục Tiến lại hôn, tay anh nâng gương mặt cô, tay còn lại giữ lấy bên hông không cho cô cự nguậy rời khỏi đùi anh.

Bởi vì anh chính là tên khốn, cho nên anh phải hôn cho đã cái miệng của anh a, phải hôn đến khi cái miệng của cô không còn thao thao bất tuyệt nữa.

Dù sao cũng đã bị cô mắng rồi, phải tận dụng cơ hội hôn cô thêm một lúc nữa.

Lục Tiến đắm chìm vào nụ hôn, nụ hôn biểu tình thay cho ham muốn của anh, tiếng hôn ẩm ướt thẹn người cứ thế bao trùm tiệm bánh.

"Ưm…"

Nụ hôn càng lúc càng sâu, rút đi không khí lẫn sinh lực của Doãn Linh, dần dần cô không có lực phản kháng nữa, mềm nhũng ngồi yên trong lòng anh hứng chịu nụ hôn cuồng loạn.

Hôn xong, cô cũng không còn sức phản ứng nữa, mặt trở nên đỏ, đôi mi mang theo hạt sương long lanh nhìn anh.

Ngắm nhìn Doãn Linh sau nụ hôn mê luyến, gương mặt đỏ đỏ hồng hồng thật ngọt ngào, Lục Tiến nhếch cao bạc môi, giương ra nụ cười của kẻ thắng trận.

"Cô Doãn ạ, em sắp làm bà Lục rồi đó, đừng có tùy tiện khen người đàn ông khác trước mặt anh."

"Em cứ khen đấy" Doãn Linh bĩu môi, cô thẹn quá hoá giận xoay mặt đi.

"Em không thèm làm bà Lục gì gì đó."

Lục Tiến cười khổ, hai tay bưng gương mặt cô xoay trở lại, khổ sở cười.

"Rồi rồi, em không thèm làm bà Lục, là anh thèm em làm bà Lục."

Ôi a, anh khổ quá đi mà.

Doãn Linh liếc mắt đẹp, nhìn bộ dạng kia cô cũng kệ.

"Hôm nay anh ăn gan hùm rồi, còn dám tự tiện hôn em, hứ, bà Lục gì gì đó, anh tự mà làm, em không thèm!"

Doãn Linh bĩu môi hất mặt, tay đẩy anh ra, chính mình đứng dậy quay ngoắt đi mấy bước rồi ngoái lại.

"Anh Lục, à mà không anh Lâm, anh cứ tiếp tục mà mỗi ngày thay một cô gái đi ha."

Lục Tiến ngớ ra, nghe lời cô nói như sét đánh ngang tai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!