p class="watch
-page
-fiction
-content">"Chị Lạc có em gái song sinh sao?" Doãn Linh nghi hoặc hỏi, sau đó liền bác bỏ câu hỏi của chính bản thân mình.
"Chị Lạc chưa từng nói với tớ là có chị em song sinh."
"Cậu còn không rõ thì làm sao tớ rõ" Lâm Ninh cũng chỉ biết chớp chớp hai mắt tròn như hạt tiêu, trên đầu là ba dấu chấm hỏi.
"Nếu chị ấy có em gái song sinh thì đã nói với tớ rồi, tớ chưa bao giờ nghe chị Lạc nhắc đến em gái song sinh luôn ấy" Doãn Linh khó lòng tin vào sự việc này, nhìn lại Tinh Lạc với ánh mắt dò xét.
"Thật sự là em gái chị Lạc sao?"
Tinh Lạc duy trì nụ cười trừ, ngay lúc này ánh mắt người đàn ông kia cứ chằm chằm trên người cô, Tinh Lạc đổ cả mồ hôi, không dám liếc nhìn về phía bàn ăn, hướng phía Doãn Linh trước mặt, ánh mắt vẫn vô định trả lời.
"Vâng, em là em gái chị ấy."
Dù sao ở Thành An, ngoài Dư Hoà ra thì chẳng có ai sành sõi về gia đình của Tinh Lạc hết, cô hoàn toàn có thể tùy cơ ngụy biện để cứu mạng bản thân mình.
"Kỳ quái, chị Lạc chưa từng nói đến" Doãn Linh khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người nhìn ngắm Tinh Lạc.
"À…" Bị Doãn Linh dòm ngó, Tinh Lạc cười cười, cố gắng ứng phó.
"Em ở quê, chỉ mới lên hôm nay thôi."
"Chị Lạc đâu?" Doãn Linh lại hỏi.
"À thì… Chị Lạc bận rồi" Tinh Lạc tùy ý trả lời.
"Thật tình, hôm nay phải lôi chị ấy ra khỏi căn nhà u ám đó cho bằng được a" Doãn Linh thở hắc, bước chân tiến lên.
Nhận thấy Doãn Linh muốn đi qua tiệm hoa, Tinh Lạc liền mò ra không khí, hai tay xua xua nói nhanh.
"A a thì chị Lạc không có ở bên tiệm hoa."
Bốn người ngồi ở bàn ăn tập trung nhìn hai người con gái đang đứng trước mặt, Trịnh Kiệt Luân liếc nhìn bộ dạng lúng túng của Tinh Lạc, ánh mắt như viên đạn bạc tia từng hoạt động, cho đến cả từng cái mím môi nuốt nước bọt của Tinh Lạc.
"Không có ở tiệm hoa? Đi đâu rồi?" Doãn Linh lại hỏi.
Câu hỏi đánh vào tâm lý run rẩy của Tinh Lạc, trong lòng cô đang không ngừng gào thét cầu xin Doãn Linh đừng quan tâm đến cô nữa.
Ôi thánh thần ơi, em gái a, Linh Linh a, đừng quan tâm đến cái người tên Tinh Lạc nữa!
"À thì… Vừa nữa chị ấy nói là đi giao hoa rồi?"
"Giao hoa?" Doãn Linh không dễ dàng qua mặt như thế, tiệm hoa hôm nay rõ ràng không có mở cửa, Doãn Linh ngay lập tức chóng nạnh hai tay.
"Tiệm hoa hôm nay còn không có mở cửa, bây giơ cũng chín giờ rồi, sao lại có việc đi giao hoa?"
Tiệm hoa thường đóng cửa vào lúc chín giờ rưỡi tối, bây giờ đã chín giờ, lại còn nói tiệm hoa hôm nay không hề mở cửa, cái lý đi giao hoa thật không phù hợp.
Tinh Lạc vốn có thể dễ dàng qua mắt bốn người ngồi ở bàn ăn nếu như không có sự quan tâm đến mức khiến cô gào thét của em gái họ Doãn, trái tim Tinh Lạc càng lúc càng đập mạnh, lùng bùng hai bên lỗ tai rồi.
"Thì…" Tinh Lạc lúng túng bậm bậm cánh môi, cố gắng ứng phó bằng cả sinh mạng.
"Đúng rồi, chị Lạc đi trang trí tiệc cưới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!