p class="watch
-page
-fiction
-content">Không ngờ trái đất này lại tròn đến như thế, người mà Trịnh Kiệt Luân gặp đêm đó lại chính là chị của Doãn Linh, thậm chí nhà còn ở ngay phía đối diện.
Lục Tiến cười cười, bàn tay nâng lên che lại nụ cười nhếch mép của bản thân, Doãn Linh đang nói chủ đề không nên cười.
"Cho nên tôi mới lo lắng cho chị ấy, thôi không nói chuyện này nữa, ăn thôi, cháo nguội hết rồi."
Doãn Linh kết thúc vấn đề, khuấy thìa gỗ, ăn một thìa cháo, mùi vị đậm đà từ gà hầm, ấm nóng làm cho các xúc giác trên lưỡi nở rộ, Doãn Linh mở to mắt nhìn bát cháo, trầm trồ hô lên.
"Quào, không hổ danh là cháo hầm Đài Bắc mà."
Đài Bắc đúng như tên gọi nằm ở phía bắc, là nơi có khí hậu quanh năm băng giá, ở nơi đó cả năm chỉ thấy mặt trời được vài lần, người dân nơi đó thường phải ăn các món hoặc là rất cay hoặc là rất nóng để làm ấm người, món cháo hầm này là một đặc sản ở Đài Bắc.
"Cháo hầm này nổi tiếng khắp nơi rồi, từ Đài Bắc cho đến Đông Nam mà mãi đến bây giờ tôi mới có dịp thử."
Doãn Linh thành thật nói, Lục Tiến nghe xong chỉ cười nhẹ, mặt quạ ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt thích thú dùng món cháo hầm, cô giống như một đứa trẻ háo ăn vậy.
"Sau này tôi sẽ đưa em đi nhiều nơi hơn, thử nhiều món ngon hơn."
"Chà" Tô cháo trước mặt đã đủ làm Doãn Linh mãn nguyện rồi a, cơ mà…
"Cảm ơn anh a, nhưng mà anh đừng nghĩ dùng đồ ăn sẽ dụ dỗ được tôi, tôi không dễ dụ như thế đâu!"
"Chẳng thèm dụ dỗ em làm gì, đã nói rồi, sau khi theo đuổi, em mà không động lòng thì tôi trực tiếp mang em về nhà vậy" Lục Tiến thấp giọng nhỏ xuống, đem câu tiếp theo nói thành âm thanh trầm thấp chỉ đủ Doãn Linh nghe thấy.
"Áp trại tiểu phu nhân thôi."
Pùm!
Mái đầu Doãn Linh giống như một miệng núi lửa phun trào, gương mặt đỏ bừng nhanh chóng xoay đi chỗ khác không thèm nhìn anh nữa, vội tìm vấn đề khác đánh trống lãng.
"Cháo ngon quá, ít khi có dịp đến chỗ này, lát nữa mua về một phần cho chị Lạc vậy."
…
Gần bảy giờ sáng, Tinh Lạc nằm cuộn trong chăn ngủ mê, chiếc giường mềm mại màu chocolate ôm ấp cô gái nhỏ.
Điện thoại nằm trên giường, ngay bên cạnh Tinh Lạc, đêm hôm qua cô bấm điện thoại đến khi ngủ quên đi nên chiếc điện thoại lúc này ở ngay bên cạnh đầu nằm. Điện thoại ở chế độ rung bắt đầu rung lên, từng hồi rung ề ề trên giường đệm.
Tinh Lạc nghe thấy điện thoại rung, mơ hồ cầm lấy điện thoại, theo cảm tính lướt ngón tay cái qua vị trí nhận cuộc gọi, cô không hề mở mắt, cũng chẳng thèm kề điện thoại lên lỗ tai, chỉ lướt ngón tay chấp nhận cuộc gọi liền không có sức nữa, điện thoại nằm trên tay nằm ì trên giường.
"Lạc nghe…" Giọng cô ồ ồ khàn lên.
"Chị vẫn chưa dậy sao?" Loa điện thoại truyền ra là giọng nói của Doãn Linh.
"Em đứng trước tiệm đây, chị dậy ra trước cửa lấy đồ ăn sáng nè."
"Ưm…" Tinh Lạc không đủ minh mẫn, ựm ự vài âm rồi nói bằng giọng mớ ngủ.
"Cái gì sáng?" Tinh Lạc nghe không rõ, Doãn Linh nói cái gì mà sáng sáng ấy nhỉ?!
"Đồ ăn sáng" Doãn Linh nói lại.
"Sáng nay em có dịp đến chào hầm Vân Minh, có mua cho chị một phần, chị xuống tiệm lấy đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!