Chương 17: Ông bà tám nhà học Lục

p class="watch

-page

-fiction

-content">Phàm Dương dùng giọng điệu ỏng ẹo trêu chọc, cái miệng nhọn hoắc hệt như phu nhân của mình, chọc cho Lục Tiến không hộc máu cũng phải trọng thương tâm hồn.

Lục Tiến mặt tái mày nhăn trước cái miệng nhọn của Phàm Dương, thế nhưng anh cũng chẳng thể phản ứng lại, những gì Phàm Dương làm là khơi lại những câu nói trước kia của chính anh.

Đây là gậy ông đập lưng ông thôi a, anh chẳng tài nào mà phản ứng được.

Lục Tiến bất lực nhăn nhó nhìn Phàm Dương đắc ý kia, bên cạnh còn có họ Trịnh ngồi cười đến xái cả quai hàm chảy nước mắt.

"Hai người thôi đi" Lục Tiến khổ sở dùng tay đỡ lấy vần trán.

"Lúc trước tôi quả thật không nghĩ tôi sẽ yêu đương."

"Mạnh miệng cho lắm, bây giờ lại muốn yêu đương rồi" Phàm Dương thu lại cái mỏ nhọn, tay che miệng cười nói thêm.

"Mà chẳng đâu xa lạ lại chính là bạn thân của bà nhỏ nhà tôi cơ, quả báo, đúng là quả báo."

Trịnh Kiệt Luân nghe vậy cũng phát lên cười.

"Quả báo này thậm chí còn rất nặng đó, lần trước ở tiệm bánh tôi thấy cô Doãn không được thích lão Lục lắm."

Nghe Trịnh Kiệt Luân nói thế, Phàm Dương nhìn thấy đầu lông mày Lục Tiến nhăn lại, xem ra là cô Doãn không thích Lục Tiến thật.

Phàm Dương cũng không quá bất ngờ, chuyện cô Doãn không có thiện cảm với lão Lục, Phàm Dương đã sớm lường ra, Phàm Dương không trêu chọc nữa, nghiêm túc nói.

"Tính cách cô Doãn tuy khác với Ninh Ninh, nhưng suy cho cùng hai người họ rất giống nhau, đều không thích rắc rối, tránh càng xa thị phi càng tốt. Cho nên nói cô Doãn không có thiện cảm với lão Lục cũng không quá bất ngờ, với thân phận của cậu, cô Doãn sẽ không tiến tới."

"Tôi không cần cô ấy tiến tới, tự tôi sẽ tiến đến, chỉ cần cô ấy ở yên đó cho tôi theo đuổi cô ấy thôi" Lục Tiến rất kiên quyết nói, đôi mắt nhìn Phàm Dương hiện thị rõ bao nhiêu quyết tâm, khiến cho Phàm Dương bất ngờ phì cười.

"Chật, lão Lục cậu yêu thật rồi."

"Cậu chưa thấy mấy ngày ở tiệm bánh đó đâu" Trịnh Kiệt Luân ngồi cạnh bên Phàm Dương giơ ra bàn tay lắc lắc đầy ngán ngẫm.

"Mấy ngày đó ở tiệm bánh, cậu ta bán thảm cực kỳ, còn đòi cô Doãn lau người cho mình, ôi nghĩ tới tôi có mà cười chết!"

Trịnh Kiệt Luân lại muốn cười, tay chắn lên hai khoé mắt vừa cười vừa nói

"Chuyện này mà nói với lão Mộ thì mất mặt chết đi được, há há, lão Mộ cười chết thôi."

"Thôi đi" Lục Tiến không đủ can đảm nghĩ đến viễn cảnh ấy, bị hai tên bạn thân chí cốt đến mức xương cốt cũng khắc tên kia trêu đến phát cáu.

"Đủ rồi đó, hai người có thể đừng trêu tôi nữa không, mau mau nghĩ cách giúp tôi đi chứ?!"

"Ôi cha ôi cha" Phàm Dương huých cù trò vào cánh tay Trịnh Kiệt Luân, nhếch đầu lông mày.

"Trịnh đại hiệp nghĩ cách giúp người ta đi, người ta muốn vợ lắm rồi."

"Há… Mẹ nó, cái bụng đáng thương của tôi" Trịnh Kiệt Luân xót thương cho cái bụng sắp vỡ của bản thân.

"Hừ, hai người các cậu! Mau nghĩ cách đi" Lục Tiến phát cáu, mắt quạ trừng lên, xung quanh bốc ra sát khí tựa khói đen mịt mù.

"Haha" Thế nhưng Trịnh Kiệt Luân vẫn cứ cười, hiện tại Trịnh Kiệt Luân đã cười lăn ra sofa, hai tay ôm bụng, mặt mũi méo mó khoé miệng cứ ngoác ra.

"Ôi trời ơi, thánh thần ơi… Đường đường lão Lục vạn người mê, bây giờ lại… Lại hỏi cách tán tỉnh phụ nữ… Há há!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!