p class="watch
-page
-fiction
-content">Doãn Linh trợn tròn mắt nhìn dung nhan phóng đại, gương mặt hai người gần đến nổi chớp mũi chỉ cách một tầng không khí mỏng sẽ chạm.
Lục Tiến trực diện nhìn thẳng vào đôi mắt Doãn Linh, thẳng thắn thừa nhận.
"Tôi thích em."
Doãn Linh đẫn người ra, mi mắt chớp một cái lập tức giật bắn, cơ thể bật dậy thục lùi về phía sau, vội vàng cười cười.
"L… Lục tiên sinh anh tỉnh rồi…" Doãn Linh rối rít không dám nhìn anh, ngón tay chỉ ra ngoài.
"À ừ… Tôi đi báo cho anh Trịnh."
Doãn Linh nhanh chân chạy đi ra ngoài, Lục Tiến nhìn bóng lưng nhỏ gấp rút kia, mi mắt nheo lại.
Nha… Cái gì đây?
Gọi anh là Lục tiên sinh trong khi gọi lão Trịnh lại là anh Trịnh?
Trong khi rõ ràng mối quan hệ của cô và anh quen biết nhiều hơn Trịnh Kiệt Luân, sao cô có thể xưng hô xa lạ với anh như thế kia chứ?
Anh Trịnh???
Chật! Lục Tiến co giật mép môi, khó chịu bùng cháy trong lòng, mắt lườm chằm chằm cánh cửa.
Nhìn thấy Trịnh Kiệt Luân đi vào, Doãn Linh sau khi trốn ra ngoài thì không đi vào nữa, căn phòng chỉ có Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân, mắt anh dường như toét ra tia lửa, lườm chằm chằm Trịnh Kiệt Luân.
"Anh Trịnh cũng ở đây à?"
Mô phật! Trịnh Kiệt Luân niệm trong lòng, hoảng hốt nhìn Lục Tiến ngồi trên giường bệnh.
"Anh Trịnh? Đầu cậu va trúng vào đâu à? Hôm nay biết gọi tôi là anh? Chà…"
Trên lý thuyết, Trịnh Kiệt Luân lớn hơn Lục Tiến gần một tuổi, nhưng vẫn sinh cùng một năm, chỉ là do một người sinh đầu năm một người sinh vào cuối năm, cho nên dù Trịnh Kiệt Luân lớn hơn thì vẫn cũng đồng tuổi.
Chưa bao giờ họ Lục gọi Trịnh Kiệt Luân như thế này.
"Chà chà chà" Trịnh Kiệt Luân vui mừng, vội vàng móc ra điện thoại nói.
"Phải gọi cho Phàm Dương, họ Lục bị bọn truy đuổi làm rớt não rồi."
Trịnh Kiệt Luân lại mở ra máy ảnh, chuyển sang chế độ quay video bằng ống kính phía trước, giơ điện thoại ra quay chính bản thân và Lục Tiến trên giường bệnh.
"Nào nào, em Lục, em vừa gọi cái gì? Gọi lại đi."
"…" Lục Tiến lườm lườm Trịnh Kiệt Luân, anh chỉ vừa gọi một tiếng "Anh Trịnh", họ Trịnh đó liền phỡn phả như thế.
"Mau mau, gọi lại đi, anh Trịnh của em Lục quay video làm bằng chứng, chờ anh cả tỉnh lại cho anh cả xem."
Nhắc đến anh cả, Lục Tiến nhớ đến một chuyện hệ trọng, lập tức nghiêm túc nói.
"Phải rồi, anh Mộ."
"Sao?" Trịnh Kiệt Luân thu lại điện thoại, xoay lại nhìn Lục Tiến với vẻ ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!